“Thằng nhóc thối! Mày vô duyên vô cớ làm người khác bị thương như vậy, vậy mà một lời giải thích cũng không có, mày là đang muốn hủy hoại cả cái nhà họ Dạ này phải không?” Dạ Lẫm Hàn ở bên cạnh thuyết phục ông cụ Dạ: “Ông nội, Mạc Thâm làm việc gì cũng đều có lý do riêng của nó. Lúc trước chưa thấy nó xử lý ai bao giờ, có lẽ là lần này Lục Tâm Thường đã thật sự dấm vào đuôi của Mạc Thâm rồi. Mạc Thâm, ít nhất thì em cũng nên giải thích tình hình cụ thể cho mọi người trong nhà biết chứ, rốt cuộc là Lục Tầm Thường đã đắc tội gì với em vậy?” “Ha, các người có tư cách gì mà đòi biết chuyện của tôi?“ Thái độ của Dạ Mạc Thâm cực kì suồng sã kiêu ngạo, hoàn toàn không đề ông cụ Dạ và Dạ Lẫm Hàn vào mắt, nhưng Thẩm Kiều ở bên cạnh lại biết rõ, là anh không muốn kéo cô xuống nước.
Lần trước lúc cô đứng ra nói chuyện chợt bị anh chặn lại thì Thẩm (Cô vợ đánh tráo}, Chương 109…ù với nhau rồi Kiều đã sớm biết rồi, Dạ Mạc Thâm không muốn liên lụy đến cô.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng… Trong những chuyện này, không có lý do gì lại để anh làm bia đỡ đạn thay cô cả mà nhỉ? Đã đến thời điểm cô phải đứng ra, cô không muốn lần nào Dạ Mạc Thâm cũng đứng ra làm bia đỡ đạn cho cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều lên tiếng trước khi ông cụ Dạ nổi giận lần nữa.
“Bởi vì liên quan đến con ạ.” Thẩm Kiểu lên tiếng, mặc dù người cô nhỏ bé gầy yếu, nhưng lại đứng ra che khuất cả bóng dáng của Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm ngay lập tức cau mày lại.
“Khi nào thì đến lượt cô được nói chuyện ở đây?” Nghe thấy anh nói vậy, sắc mặt của Thẩm Kiều trở nên trắng bệnh, anh lại muốn lấy chuyện cô là người ngoài ra để áp chế cô sao? Nhưng lần này Thẩm Kiều không muốn để cho anh phải thay cô gánh họa nữa, nên vội vàng nói: “Là vì Lục Tầm Thường đã bắt cóc con!” “Cái gì?” Dạ Lẫm Hàn kinh ngạc: “Em dâu, em nói là Lục Tâm Thường đã bắt cóc em?
Chuyện Ông cụ Dạ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sắc sảo: “Bắt cóc con? Chuyện xảy ra lúc nào?” Không đợi Thẩm Kiều kịp mở miệng, Dạ Mạc Thâm đã đầy xe lăn tới, Thẩm Kiều sợ anh lại vì làm bia đỡ đạn cho cô mà bị mắng, nên không đợi anh kịp lên tiếng thì cô đã cướp lời nói trước: “Mới xảy ra vào tối qua, anh ta đã bắt cóc con trong lúc tham dự bữa tiệc.” Dạ Mạc Thâm cau mày: “Chết tiệt Người phụ nữ này ra mặt làm cái gì? Dạ Mạc Thâm anh là loại người cần người khác phải ra mặt làm bia đỡ đạn cho anh sao? “Ông ơi, con biết rằng con nói ra chuyện này có thể ông sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng Lục Tầm Thường quả thật là đã bắt cóc con, hơn nữa anh ta còn nói những lời khiêu khích, sỉ nhục Dạ Mạc Thâm.
Nếu đổi lại là ông, chắc chắn là ông cũng không muốn nhìn thấy cháu của mình bị người khác hạ nhục như vậy đúng không ạ?” Nói đến đây, Thẩm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm một cái, không phải là cô không cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm, chỉ là cô không thể lại giương mắt nhìn Dạ Mạc Thâm tự gánh lấy tất cả mọi chuyện được.
“Lúc trước con vẫn luôn muốn nói ra, nhưng chưa có cơ hội. Lần này con nói ra rồi, ông cũng sẽ không trách móc Mạc Thâm nữa đúng không?” Ông cụ Dạ nheo mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Nhưng Dạ Lẫm Hàn lại bước lên rồi khẩn trương hỏi: “Lục Tầm Thường bắt cóc em? Em không bị thương ở đâu chứ?” Thẩm Kiều lùi lại một bước, lùi đến bên cạnh Dạ Mạc Thâm, rồi nhẹ giọng đáp: “Em không bị thương, là Mạc Thâm đã cứu em.” Thẩm Kiều lại nhìn ông cụ Dạ một cái, thấy ông vẫn đang nhìn mình, không có ý gì khác.
Thẩm Kiều chỉ đành giải thích với ông cụ Dạ theo những gì mà Dạ Mạc Thâm đã nói với cô vào đêm hôm đó: “Hơn nữa đối với chuyện hợp tác, tên Lục Tâm Thường này đều làm việc không theo lẽ thường.
Lần này, dự án mà tập đoàn nhà họ Dạ chúng ta sẽ hợp tác cùng tập đoàn nhà họ Lục là một dự án cần phải tiến hành trong thời gian dài, con đã điều tra qua rồi, cùng là một công ty hợp tác, nhưng tập đoàn nhà họ Phương lại đáng để hợp tác hơn tập đoàn nhà họ Lục nhiều!” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhướn mày nhìn Thẩm Kiều.
Người phụ nữ này… Còn thông minh hơn so với anh nghĩ, vậy mà lại có thể nhìn ra điều này.
Ha, không hổ là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm anh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vì vậy sâu trong đôi mắt đen láy của Dạ Mạc Thâm đã lóe lên một tia vui mừng.
“Hy vọng ông có thể thông cảm cho bọn con.” Thẩm Kiều nói thêm.
“Nghe thấy chưa, ông già?” Dạ Mạc Thâm lại bồi thêm một câu.
Sắc mặt của Thẩm Kiều hơi thay đổi, bàn tay được bao phủ bên trong chiếc áo vest vô thức nắm chặt lại, tên khốn này, khó khăn lắm cô mới nói được nhiều như vậy, vậy mà kết quả lại bị anh bồi thêm một câu như vậy, không phải là cố ý khiến người khác phải tức chết sao? Vì vậy Thẩm Kiều bèn kéo Dạ Mạc Thâm về phía sau, sau đó lại quay lại.
ứng lại, Thẩm Kiều quay người đầy Dạ Mạc Thâm rời di.
Có thể nói cả quá trình chỉ mất chưa đến ba phút đồng hồ, nếu để Dạ Mạc Thâm nói chuyện với ông cụ Dạ, thì có lẽ ông cụ Dạ sẽ lại tức điên lên mất.
Đi vào thang máy, giọng nói lãnh đạm của Dạ Mạc Thâm vang lên: “Ai cho phép cô tự mình đưa ra quyết định hả?” Sắc mặt của Thẩm Kiều hơi thay đổi, cô giải thích: “Dù sao thì chúng ta cũng chuẩn bị hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, không phải sao?” “Vậy nên cô lấy chuyện này ra để làm bia đỡ đạn à?” Truy cập truyen.one đọc full nhé. Thẩm Kiều nhếch môi nói: “Tôi sẽ cố gắng bàn chuyện hợp tác với tập đoàn nhà họ Phương, thật xin lỗi…” Lại xin lỗi? Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm dần trở nên lạnh lẽo hơn vài phần: “Ai bảo cô xin lỗi hả?” “Vậy… Anh muốn tôi nói gì?” Thẩm Kiều nhận ra dường như ở trước mặt Dạ Mạc Thâm, cô làm chuyện gì cũng đều là không đúng, nói gì cũng có thể sẽ bị Dạ Mạc Thâm phản đối.
Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên nhìn cô một cái.
Cơ thể nhỏ bé của cô bị bao phủ bên trong chiếc áo vest, chỉ để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt trong veo, lại mang theo chút rụt rè.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi nãy cô nói chuyện với ông nội anh chút nào.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm hơi lay động: “Lại đây.” Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên, nhưng nghe thấy lời nói của anh thì cô vẫn bước tới.
“Anh muốn làm gì…” Lời còn chưa kịp nói hết, Dạ Mạc Thâm đã đưa tay ra rồi kéo cô ngã vào trong lòng anh. Thẩm Kiều bị bất ngờ, ngã ngồi trên chân anh.
“Nghe rõ này, bất cứ lúc nào cô cũng không được đứng chắn trước mặt tôi.” Thẩm Kiều ngẩn người nhìn anh.
“Cho dù là chuyện liên quan đến Lục Tầm Thường lúc trước, hay là lúc tôi cãi nhau với ông già, người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi, chỉ cần đứng phía sau tôi thôi là được rồi.” Cái gì? Thẩm Kiều mở to mắt.
Nghĩ bản thân nghe nhầm… Cô đưa tay lên che lấy miệng.
Anh nói, cô là người phụ nữ của anh? Thật… Sao? “Vẻ mặt này của cô là có ý gì hả?” Dạ Mạc Thâm bất mãn trừng mắt nhìn cô, nheo mắt nguy hiểm nói.
Thẩm Kiều khô khốc nói: “Anh, anh vừa mới nói… Tôi là người phụ nữ của anh?” Dạ Mạc Thâm có chút không vui, nắm lấy cằm của cô, rồi hỏi ngược lại: “Ngủ cũng ngủ rồi, cô còn muốn phủ nhận? Hay là cô vẫn muốn quay lại với chồng cũ của em?” Thẩm Kiều ngây ngốc tại chỗ: SIỎI:= “Không cho phép!” Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm trở nên thâm trầm, giống như bóng đêm lạnh lẽo, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên: “Sau này không cho phép cô được tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác, nghe rõ chưa hả?” Thẩm Kiều ngây ngốc, mấp máy môi nói: “Bởi vì… Chúng ta từng ngủ với nhau, nên anh thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh sao?”