“Cũng gần như thế, chỉ cần cô ấy có cản hứng, sẽ không muốn để người khác làm phiền, nên sẽ nhốt mình lại rồi vẽ.”
Lãnh Nguyệt Nguyệt luôn cảm thấy hình như mình thiếu thiếu chút gì đó, sau khi cô ta nhận tiền, sau khi biết Hàn Mộc Tử cũng không có hứng thú gì với cô, vì cô ta cảm thấy cô chính là một người phụ nữ chỉ có thể dựa vào đàn ông.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải thế.
Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Nguyệt hỏi: “Trước kia cô ấy ở nước ngoài tên là gì?”
“Cô có ý gì chứ? Tới công ty làm lâu như vậy còn không biết tên cô ấy?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Thế mới hỏi cô đó, mau nói tôi biết đi.
“Shelly.”
Tiểu Nhan không nhịn được trả lời. Shelly? Cái tên này, hình như có chút quen tại.
Vì vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt không nói chuyện với t nữa, mà đi thanng máy về phòng làm việc của mình, mở máy tính ra.
Vương An thấy cô ta về, xoay người lại hỏi: “Sao thế? Cô ấy vẫn chưa ra sao?”
“Cút, đừng có làm phiền tôi.” Lãnh Nguyệt Nguyệt trừng Vương An, sau đó mở mục tìm kiếm, gõ tên tiếng Anh của Hàn Mộc Tử.
“Shelly? Search tên người này làm gì?”
Vương An bị cô ta đuổi cũng không giận, còn chạy tới xem máy tính của cô ta.
Không có gì mà internet không biết, nhìn kết quả, Lãnh Nguyệt Nguyệt bị doạ sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn thành tích rực rỡ của người tên Shelly này.
Tại sao có thể như vậy? Ngón tay Lãnh Nguyệt Nguyệt nhanh chóng lướt xuống, từng thành tích hiện ra, ngay cả Vương An ở bên cạnh cũng không nhịn được trợn to mắt.
“Wow, đây là ai thế? Sao lợi hại vậy?”
“Sao vậy?”
Mọi người thấy Lãnh Nguyệt Nguyệt nói, cũng vội vàng chạy qua xem.
“Giải Hoa Sen, đây là giải thườnge quốc tế lớn nhất, người tên Shelly này lại đạt hạng nhất.”
“Wow, tác phẩm thiết kế này cực tốt, Shelly này là ai thế? Nguyệt Nguyệt, cô search về người đó làm gì?”
Bàn tay cầm chuột của Lãnh Nguyệt Nguyệt hơi run, mỗi giật giật, rốt cuộc không nói được câu nào.
Từ đầu tới giờ, bọn họ luôn xem thường người phụ nữ kia.
Bởi vì bọn họ luôn thầm cho rằng cô chỉ là một người lớp sau không có danh tiếng gì, nên mới không đi điều tra thông tin về cô, chỉ xem cô như một người bình thường, thậm chí còn cảm thấy cô không biết thiết kế. Nhưng sau đó, những lời lẽ sắc bén kia của cô lại khiến mọi người không thể nào cãi lại, bất kể điểm nào cũng có thể nhìn ra được cô là người hiểu sâu về nghề này. Lãnh Nguyệt Nguyệt chỉ nghĩ cô ở nước ngoài có chút thành tích, lại không nghĩ cô có thành tích lớn như vậy.
Lãnh Nguyệt Nguyệt theo bản năng nuốt nước miếng.
“Cô cảm thấy người này giỏi lắm sao?”
“Giỏi, giải Hoa Sen là mơ ước cả đời tôi, đừng nói là hạng nhất, có thể được đề cử thì nằm mơ tôi cũng cười tỉnh lại.” Trương Ngọc không do dự mở miệng nói.
Thư Quả ở bên cạnh cười nhạo: “Đề cử? Sợ là chúng ta ở đây chẳng ai có tư cách “Cũng phải, nếu chúng ta có tư cách được đề cử, chúng ta sẽ không tụ tập ở đây. Đây là tiếng Tiêu Y Y, mặt cô như đưa đám.
Có điều rất nhanh, ánh mắt cô nhìn đến tác phẩm thiết kế hiện trên màn hình: “Giải nhất Hoa Sen, huy hoàng đến mức nào chứ.”
Lãnh Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một hồi, bắt đầu search ảnh của Shelly trên Baidu, sau đó mở ra.
Vốn dĩ mọi người cũng không thấy có gì quan trọng, nhưng khi nhìn thấy ảnh Shelly đứng trên sân khấu nhận giải, tất cả đều sửng sốt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“A, người này sao trông quen thế chứ?”
“Đây, đây không phải là ”
Sắc mặt mọi người trở nên khó coi, hơi thở dồn dập. Mà Lâm Tranh luôn im lặng đứng một bên cũng nhìn lại, sau đó thấy người đạt hạng nhất trong màn hình. Đó là một cô gái mặc váy màu biển sâu, khí chất toàn thân tương phản với ánh đèn xanh da trời, mấy ngôi sao nữ bình thường đều dựa vào ảnh đèn làm nổi bật, nhưng dáng vẻ cô ấy cầm cúp đứng trên sân khấu, lại giống như đã dung hoà với ánh đèn, vẻ lạnh nhạt trên mặt và vẻ lạnh lùng trong mắt lại hài hoà đến khó hiểu.
Có cảm giác cô đơn mà độc lập.
Lần đầu tiên, trong đáy mắt Lâm Tranh hiện ra vẻ sợ hãi. Người phụ nữ kia, còn không phải boss của bọn họ sao?
Ngày đó, cô gọi cậu ở lại phòng họp, nói với cậu: “Khó khăn chỉ là tạm thời, phía sau bóng tối là ánh mặt trời.”
A.
Đáy mắt Lâm Tranh xẹt qua một tia giễu cọt.
Một người đứng ở đỉnh cao chói lọi lại nói những lời ấy với người đứng ở trong bóng tối là cậu, không buồn cười sao?
Buồn cười!
Cực kì buồn cười!
Lâm Tranh đột nhiên đứng dậy, tự ý đi ra ngoài.
“Anh Lâm Tranh?”
Tiêu Y Y không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đuổi theo.
Phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh.
“Cho nên, boss mới của chúng ta, thật ra không phải vô học, cũng không phải loại phụ nữ ăn bám đàn ông, mà là.., Shelly?”
Trương Ngọc mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Tại sao có thể như vậy chứ? Cô ta còn đang nghĩ cách kéo người phụ nữ kia xuống, còn muốn khiến một ngày nào đó, cô bị mất mặt.
Nhưng không ngờ cô lại là Shelly?
Tâm trạng Thư Quả cũng xoắn xuýt, phức tap.
Bởi vì trước kia ở trong cuộc họp, Hàn Mộc Tử nói tác phẩm của cô có dấu vết đạo phẩm rất nặng, khiến Trương Ngọc cười nhạo cô, nên trong lòng Thư Quả rất hận.
Mặc dù cô cảm thấy Hàn Mộc Tử nói rất đúng, nhưng mà, một người phụ nữ không biết gì cả lấy tư cách gì mà nói cô thế chứ?
Bây giờ sau khi biết cô giành giải nhất Hoa Sen, tâm trạng Thư Quả phức tạp đến kì la.
Có thể được người đứng đầu hướng dẫn, cô còn tức giận làm gì? Nhất thời, Thư Quả cũng không biết mình nên cảm ơn hay tức giận. Mà Lý Tuấn Phong lại sửng sốt, sau đó cong môi lên: “Quả nhiên giống như tôi tưởng tượng, đây không phải người phụ nữ đơn giản. Các cô cũng không nghĩ xem, người phụ nữ bình thường làm sao có thể lọt vào mắt Hàn Thanh chứ? A, còn cả tập đoàn nhà họ Dạ tự tìm tới kia nữa, tôi thấy bối cảnh phía sau cô gái này rất phức tạp đó, mọi người nên kiềm chế chút. Nói không chừng, thứ chúng ta cho là vận xui lại chính là vận may của chúng ta đấy.”
Hàn Mộc Tử vẽ đến sau giờ tối mới hoàn thành tác phẩm.
Nhưng mà ngồi lâu một tư thế, vai cô trở nên đau nhức. Cô vô cùng mệt mỏi, dứt khoát ném bút xuống, giang chân giang tay nắm trên đất.
Nhắm mắt lại, mắt cô rát đau, trong đầu giống như một nồi súp đang sôi.
Thôi thì nghỉ ngơi đi.
Tiểu Nhan chờ bên ngoài thật lâu, mắt thấy sắp đến tối rồi, cô ấy tự mình tan ca trước, tới trường đón Đậu nhỏ rồi mang cậu tới công ty.
Lúc Đậu nhỏ tới, đúng lúc gặp được Lãnh Nguyệt Nguyệt muốn xuống lầu.
Hôm nay Lãnh Nguyệt Nguyệt gặp Đậu nhỏ, tâm trạng cũng trở nên vi diệu. Cho tới nay, giải Hoa Sen là mơ ước của cô ta, nhưng mà bây giờ boss của cô ta lại chính là chủ nhân của giải nhất Hoa Sen.
Đây chính là một chuyện vô cùng may mắn, nhưng mà bây giờ cô ta chào hỏi con người ta, có được coi là nịnh nọt không? Dù sao trước kia cô ta hung hăng như vậy. Lúc Lãnh Nguyệt Nguyệt còn đang xoắn xuýt, Đậu nhỏ lại lên tiếng gọi cô ta trước: “A, chị xinh đẹp, lần trước chị cho em kẹo.”