Hai người ở trong phòng làm việc trêu chọc nhau một lúc, rồi lại tiếp tục công việc, không lâu sau đó cũng đã đến giờ tan làm.
Lúc sắp tan làm, Hàn Mộc Tử mới nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vì Tiểu Nhan và Đậu nhỏ muốn cùng nhau đến nhà họ Hàn, nên Hàn Thanh đã đánh xe đến công ty cô, đón Tiểu Nhan rồi nhân tiện đón luôn Đậu nhỏ.
Thế nhưng, chiều hôm nay Dạ Mạc Thâm cũng muốn đến đón Hàn Mộc Tử.
Nếu như trùng thời gian thì có khả năng cao bọn họ sẽ đụng mặt nhau.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hàn Mộc Tử lập tức thay đổi, liền nói thắng với Tiểu Nhan chuyện này.
Tiểu Nhan nghe xong, cũng ý thức mức độ nghiêm trọng của việc này, có nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hoảng hốt nói: “Nhưng mà thời gian chỉ còn lại mười phút nữa thôi, bây giờ muốn nói gì cũng không kịp nữa rồi, làm sao đây?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hạn Mộc Tử cần môi dưới: “Không còn cách nào khác, không thể để Dạ Mạc Thâm đến đây, bằng không nếu như anh của mình phát hiện ra được…
Hậu quả sẽ không thể nào lường trước được.
“Thế làm sao bây giờ? Cậu gọi điện thoại cho anh ấy đến cậu trễ một chút?”
“Nói như vậy anh ấy sẽ nghĩ rằng mình tăng ca, lại đến càng nhanh hơn nữa.”
Suy đi nghĩ lại, Hàn Mộc Tử bắt đầu thu dọn đồ đạc, vẻ mặt của Tiểu Nhan có chút tò mò: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Tạn làm sớm.
“Tan làm sớm? Thế cậu…
“Mình đi thắng đến công ty của anh ấy.”
Tiểu Nhan trợn tròn mắt: “Đến kịp không?”
“Không kịp, cho nên trên đường đi mình sẽ gọi cho anh ấy, tranh thủ cố gắng để anh ấy dừng xe đón mình ở một nơi khác.” Động tác Hàn Mặc Tử rất nhanh chóng, nhét vài thứ đồ cá nhân của mình vào túi xách, sau đó đeo lên vừa đi về phía cửa, vừa quay đầu lại nói với Tiểu Nhan: “Phần còn lại giao cho cậu cả đấy, à mà thật ra cũng không có việc gì, cậu chú ý bản thân một chút.”
“Ok.”
Trong thang máy không có tín hiệu, cho nên Hàn Mộc Tử dứt khoát đi thang bộ, rồi nhắn tin cho Dạ Mạc Thâm.
Gửi tin nhắn xong, cô lập tức tăng tốc, khi đến tầng ba, điện thoại đột nhiên vang lên.
Hàn Tử Mộc nhìn xem, là Dạ Mạc Thâm gọi đến, cô có chút chột dạ, nghe máy.
“Gì đấy?”
“Em đang ở đâu đó?”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm có chút lo lắng, trong nháy mắt Hàn Tử Mộc cảm thấy bối rối: “Tôi, tôi đang ở siêu thị, không phải vừa nhắn tin nói với anh rồi sao?
Đối phường im lặng một hồi, sau đó tức giận trách màng: “Không phải anh đã dặn rồi sao, em đừng ra ngoài một mình? Nghe không hiểu lời anh nói sao?”
Đột nhiên trở nên hung dữ, Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ: “Tôi, tôi chỉ muốn đi mua một số thứ thôi mà.”
“Mua đồ? Không thể đợi anh đến em tan làm rồi cùng đi mua được sao?”
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, đợt nhận ra mình không mang theo chìa khóa, đành phải quay đầu lại bước lên lầu.
Vừa đi vừa nói: “Chỉ là tôi đột nhiên muốn chút đồ, vả lại tôi cũng không phải là bị người tàn phế, không cần việc gì cũng ỷ lại vào anh được, đúng không?”
Đối phương chợt phát ra một tiếng cười lạnh.
“Thế nếu em gặp phải nguy hiểm thì biết làm sao? Hả?”
Hàn Mộc Tử đi lên được hai tầng, đã cảm thấy hơi mệt, lúc nói chuyện tự nhiên cũng bắt đầu thở dốc: “Đó cũng là việc của toi, số phận đã như vậy rồi… được chưa?”
Dạ Mạc Thâm dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng chợt im lặng đi một lúc, thật lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
CÁI GÌ?
Trong lòng Hàn Mặc Tử trở nên hồi hộp, ánh mắt cũng vì chột dạ mà đảo quanh.
“Tôi, không phải tôi đã nói là đang ở siêu thị rồi sao? Sao anh lại hỏi như thế?”
“Không đúng, xung quanh em không có âm thanh nào cả, hơn nữa còn có tiếng vang, em thì lại thở dốc.
Trong lòng Hàn Mộc Tử thầm mắng: Fuck!
Tại sao cô lại quên mất chuyện này? Trong hành lang thì sẽ có tiếng vang lớn nhất, chưa kể lúc cô đi sẽ phát ra tiếng vọng lại nghe như đang có người theo dõi đi theo phía sau.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thế mà cô lại quên mất chuyện này.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử ho nhẹ một tiếng để che giáu vẻ hoảng sợ, bối rối của mình, giải thích: “Tôi đang ở cầu thang bộ của siêu thị, thang máy hỏng rồi thì tôi đi thang bộ có cái gì mà lạ chứ?”
“A.” Dạ Mạc Tham cười lạnh nói: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ở công ty đợi anh đến đón, nếu như anh không nhìn thấy em đứng trước cổng, thì anh sẽ lật tung cả công ty lên đấy.”
Những lời này có sức đe dọa quá lớn. Hàn Mộc Tử hơi tức giận, hung hăng nói: “Anh dám!”
“Em cứ thử xem.”
Hàn Mộc Tử: ……..
Cô cần chặt môi dưới, tức giận đến mức không nhịn được phải giậm chân, cái lên Dạ Mạc Thâm này đúng là bản lĩnh khiến người khác tức điên lên mà, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, mắng một câu: “Tùy ý anh thôi, muốn lật tung thì lật tung đi!”
Sau đó trực tiếp ngắt cuộc gọi của Dạ Mạc Thâm.
Cô định đi siêu thị, sau đó nghĩ lại câu nói của anh ấy sẽ lật tung cả công ty của mình nếu như không tìm thấy mình thì phải làm thế nào.
Cô không tin anh ấy thực sự dám ra tay với công ty của cô, nếu như anh ấy dám làm như vậy, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Quay trở lại văn phòng, Hàn Mộc Tử thở hổn hển đẩy cửa ra.
Tiểu Nhan tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Mộc Tử, sao lại quay vê roi?”
Vẻ mặt Hàn Mặc Tử chán nản bước vào, cầm lấy chìa khóa nằm trên bàn: “Quên lấy chìa khóa, bây giờ mình đi ngay đây.”
Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, sau đó nói:
Thôi đi.”
“Sao thế? Không phải cậu muốn đi tìm anh ấy trước sao?”
Hàn Mộc Tử không kể chuyện vừa nảy ở hành lang cho cô biết, cô thực sự muốn đến gặp Dạ Mạc Thâm trước, thế nhưng suy đi nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì, nếu như Dạ Mạc Thâm thật sự không nhìn thấy cô ở dưới cống công ty như lời anh nói, có lẽ anh ấy sẽ làm thật mất.
Lật tung cả công ty.
Như thể không phải là cô đang tự rước lấy họa sao?
Thế nên thôi đi.
Chuyện gì nên đến rồi cũng sẽ đến, cô trốn tránh để làm gì cơ chứ?”
“Thôi bỏ đi, số phận đã an bài cả rồi.”
Hàn Mộc Tử liền cất chìa khóa vào túi, sau đó nằm trên ghế sô pha, nghĩ ngơi.
Cô leo mấy tầng lầu, mệt chết đi được.
Tiểu Nhan: “.”
Cô sững sờ vài giây, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, xong xuôi đâu vào đấy rồi cô mới nói với Hàn Mặc Tử: “Thế mình xuống trước, cậu ở lại rồi xuống sau nhé.”
“Ù.”
Sau khi Tiểu Nhan rồi đi, văn phòng yên tĩnh hằn, Hàn Mộc Tử nhớ lại những lời Dạ Mạc Thâm nói trong điện thoại, tức giận khịt mũi, sau đó cởi giày, cuộn tròn lại trên ghế sô pha.
Tên khốn nạn Dạ Mạc Thâm!
Lòng dạ hẹp hòi!
Cô thầm mắng anh, nhưng lại đâu biết rằng người cô mắng chửi đó đang lao xe về phía về công ty cô.
Mặc dù trong lòng lo lắng, rối như tơ vò, thế nhưng cô vẫn phải thừa nhận rằng mình vẫn rất nhất gan, cô không dám xuống lầu đối mặt, chỉ có thể co mình lại nằm trên ghế sô pha trong văn phòng.
Chờ đợi kết quả cuối cùng của việc này.
Thật đúng là, thời gian năm năm cũng đã trôi qua rồi mà cô vẫn còn nhát gan như vậy.
Thậm chí cô còn không có can đảm để đứng ra đổi mặt với nó.
Cũng không biết mình đã cuộn tròn như vậy trong bao lâu rồi, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy vào, tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong phòng.
Chẳng mấy chốc, một bóng người cao lớn bước đến gần cô.
Hàn Mộc Tử đang cuộn tròn từ từ ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, liền nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng lại lạnh như băng.
Người đàn ông lạnh lùng cúi xuống trước mặt cô, vươn tay nằm cắm cô, ánh mắt như mũi tên, nhìn cô chăm chăm.
“Anh cho em một phút để giải thích, lý do em lừa anh là gì?”
Hàn Mộc Tử: “….” Cô mấp máy môi, cuối cùng cũng có thể nói ra một câu: “Anh nghĩ cái gì, thì chính là cái đó.”