“Anh đang nói gì vậy?” Hàn Mộc Tử còn tưởng rằng mình nghe lâm, Đậu Nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ thế mà anh đã muốn sắp xếp đính hôn cho thằng bé? Không phải là anh còn muốn làm tiệc xem mắt đấy chứ?
Hàn Mộc Tử cho rằng anh đang nói đùa nhưng hình như Dạ Mạc Thâm đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó anh vô cùng nghiêm túc đề nghị: “Mấy ngày trước anh nhìn thấy con gái của tập đoàn Nhà họ Đường, dáng dấp thật đáng yêu rất xứng đôi với Đậu Nhỏ”
“Cái gì?”
Dạ Mạc Thâm khẽ ho, thật ra trong lòng cũng hơi chột dạ, làm sao anh có thể để ý tới dáng dấp người ta như thế nào chứ, anh chỉ nghe nói tập đoàn nhà họ Đường có cô con gái nhỏ hơn Đậu Nhỏ một hai tuổi, cho nên anh bèn nhớ kỹ chuyện này.
Về chuyện dáng dấp như thế nào hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là phải sắp xếp việc cưới xin cho Đậu Nhỏ để cậu bé đừng cả ngày quấn mẹ của cậu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Anh tìm thời gian hẹn ba của cô bé để nói chuyện, sau đó để hai đứa bé gặp mặt một lần”
Hàn Mộc Tử: “2”
Cho đến bây giờ cô vẫn luôn không hiểu rõ tình hình trước mặt là như thế nào, bởi vì cô chưa kịp phản ứng nên muốn hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng Dạ Mạc Thâm lại tiếp tục sắp xếp mọi việc, nghe thấy anh nói muốn sắp xếp cho con trai của mình gặp mặt cô bé kia, rốt cuộc Hàn Mộc Tử không nhịn được nữa.
“Đậu Nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ?
Anh vừa nói vậy là sao? Anh xác định bản thân nghiêm túc sao?”
Dạ Mạc Thâm nắm chặt tay của cô, đoi mắt đen nhìn chăm chú cô.
“Đúng vậy, Đậu Nhỏ không còn nhỏ nữa, con phải được uốn nắn từ nhỏ, có điều kiện tốt thì phải để hai đứa ở bên nhau bồi dưỡng tình cảnh, đợi đến khi thằng bé tốt nghiệp thì sẽ kết hôn”
Hàn Mộc Tử mấp máy đôi môi đỏ cảm thấy Dạ Mạc Thâm có suy nghĩ như vậy cũng không phải là tự nhiên mà có, thế là cô hỏi: “Không phải là bởi vì em nên anh mới muốn tìm đối tượng cho con đấy chứ?”
“Phải thì sao?”
Không ngờ Dạ Mạc Thâm lại thẳng thắn thừa nhận: “Ngày nào thằng bé cũng tranh giành em với anh, em là người phụ nữ của anh cho nên phải tìm cho thằng bé một người để thằng bé tìm người phụ nữ của mình đi”
Khóe môi của Hàn Mộc Tử run rẩy: “Thằng bé là con của anh đấy”
“Thì sao?” Dạ Mạc Thâm cười giêu: “Xem như là con trai của anh cũng không thể tranh giành phụ nữ của anh”
Hàn Mộc Tử nghẹn họng không nói nên lời, bởi vì lần ghen tuông này thật sự quá ghê gớm.
“Dạ Mạc Thâm em biết anh thích ghen nhưng anh ghen cũng phải có mức độ, Đậu Nhỏ còn nhỏ tuổi, lúc này tìm đối tượng cho thằng bé thực sự quá không hợp thói thường, không có ba mẹ nào làm như vậy cả.”
“Tại sao không có chứ? Ở thời cổ đại không phải mọi người đều có mai mối trước sao? Thậm chí còn có chuyện lập hôn ước trước khi sinh ra, huống hồ chúng ta chỉ giới thiệu cho thằng bé mà thôi chứ không phải bảo thằng bé cưới, để hai đứa ở bên nhau làm thanh mai trúc mã, nói không chừng sau này sẽ thành đôi”
Nói thật là hợp lý, Hàn Mộc Tử vậy mà không cách nào phản bác được.
“Em cảm thấy vẫn chưa được, chuyện này nếu nói ra thì sẽ hoàn toàn không giống như vậy”
“Vậy chỉ giới thiệu cho hai đứa quen biết làm bạn cùng chơi với nhau chứ không nói chuyện đối tượng”
Bởi vì bị Hàn Mộc Tử phủ nhận cho nên Dạ Mạc Thâm lập tức đổi lí do thoái thác khác, Hàn Mộc Tử nhìn Dạ Mạc Thâm thấy đáy mắt của anh tràn đầy vẻ cố chấp, xem ra anh chưa tới Hoàng Hà thì sẽ không hết hy vọng.
Làm bạn cùng chơi có vẻ dễ chấp nhận hơn là hẹn hò?
“Lúc đi học không phải thằng bé cũng ngôi cùng bàn với bạn nữ sao?
Thằng bé quen thêm nhiều bạn nữ thì sao chứ? Chẳng lẽ em không hy vọng Đậu Nhỏ có thêm nhiều lựa chọn sao?”
Làm một người mẹ thực ra Hàn Mộc Tử chưa từng nghĩ tới vấn đề này, không phải là cô không muốn mà là chưa tới lúc, bởi vì ít nhất mười năm nữa mới phải nghĩ tới chuyện này cho nên Hàn Mộc Tử chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.
Bây giờ Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi như thế làm cho cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Có lẽ là nhìn thấy vẻ xoắn xuýt của cô nên Dạ Mạc Thâm nắm chặt tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, giọng nói chậm chạp lại trầm thấp kèm theo vẻ hướng dẫn.
“Anh cũng là ba của thằng bé, mặc dù anh ghen nhưng không đến mức sẽ hại thằng bé, anh chỉ muốn cho thằng bé có thêm nhiều không gian hoạt động mà thôi. Huống hồ cả ngày thằng bé cứ quấn em ỷ lại em như vậy cũng không tốt, mỗi ngày em phải chia thời gian cho anh rồi lại phải chia cho Đậu Nhỏ còn có Giá Đỗ Nhỏ, như vậy em sẽ rất mệt mỏi. Nếu như thằng bé không quấn em thì sau này em cũng có thể có thêm thời gian để ở bên cạnh Giá Đỗ Nhỏ, hử?”
Hàn Mộc Tử thật sự bị cám dỗ bởi những gì anh nói.
Đậu Nhỏ quả thực rất dính cô, nhưng mà bản thân cô cảm thấy không có gì, bản thân cô cũng cảm thấy Đậu Nhỏ hẳn là nên giao tiếp với những người khác và kết bạn nhiều hơn nữa.
“Đậu Nhỏ có thể có nhiều bạn hơn, Giá Đỗ Nhỏ lại còn nhỏ nên cần phải tốn nhiều tâm tư và thời gian để dạy bảo, như vậy chẳng phải là một công đôi việc sao?”
Dạ Mạc Thâm nói một cách chững chạc đàng hoàng giống như bản thân thật sự là một người ba vô cùng vĩ đại, lúc nói chuyện với Hàn Mộc Tử anh đã hoàn toàn che giấu tâm tư của mình.
Anh cho rằng Hàn Mộc Tử không biết.
Cuối cùng Hàn Mộc Tử vẫn ngẩng đầu trừng mắt liếc anh, cắn răng nói: “Nói dễ nghe như vậy còn không phải là vì anh sao, em thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy có người ghen với con trai mình như vậy.”
Nhưng mà ngược lại lời đề nghị của anh rất tốt, con trai có thể làm quen với nhiều người hơn.
Cho nên cuối cùng cho dù Hàn Mộc Tử ghét bỏ suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm nhưng vẫn đồng ý.
Thấy cô đồng ý Dạ Mạc Thâm cảm thấy vui mừng ở trong lòng nhưng không hề biểu lộ ra ngoài.
Buổi chiều lúc trở về anh không họp mà đi thẳng tới tập đoàn Nhà họ Đường tìm người.
Đợi đến lúc buổi tối anh đã đón cô bé trở vê.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy thì suýt nữa bị dọa sợ.
Bởi vì Dạ Mạc Thâm đón cô bé về, tuy nói là một cô bé nhưng thực ra lại bụ bẫm, khuôn mặt tròn, đôi mắt to tròn, cơ thể tròn vo cùng với tay nhỏ và chân tròn vo.
Nhìn giống như một quả bóng nhỏ.
Hàn Mộc Tử hơi dở khóc dở cười: “Anh xác định Đậu Nhỏ thật sự là con ruột của anh sao?”
Không phải cô kỳ thị mập mạp chỉ là cô bé này thật sự là quá tròn, cô cảm thấy người làm ba như Dạ Mạc Thâm, lời nói buổi sáng hoàn toàn không giống như lúc cô gặp vào buổi tối.
Đây gọi là cảm giác chênh lệch.
Dạ Mạc Thâm cũng không ngờ con gái của đối phương thế mà…
Anh đưa tay che miệng khẽ ho, kiên trì nói: “Dù sao cũng chỉ là kết bạn, nếu như Đậu Nhỏ dám kỳ thị giới tính thì anh sẽ chơi chết thằng nhóc này Buổi tối sau khi Đậu Nhỏ về nhà nhìn thấy có thêm một cô bé bụ bẫm ở trên bàn ăn của nhà mình thì vẻ mặt của cậu bé vô cùng nghi ngờ.
Hàn Mộc Tử thấy cậu bé trở về thì vẫy tay gọi cậu bé.
“Đậu Nhỏ về rồi sao?”
Đậu Nhỏ đi về phía cô với ánh mắt nghỉ ngờ: “Mẹ, con bé là ai2”
Cô bé bụ bẫm đang ngồi ở trước bàn ăn nhà cậu bé ra sức vùi đầu ăn gì đó, cô bé ăn một cách ngon lành gần như đầy miệng thơm phức, Đậu Nhỏ liếc nhìn thứ cô bé đang ăn, thực ra là một bát chè trôi nước.
Bình thường cậu bé không ăn thứ này bởi vì thực sự quá ngọt.
Thế nhưng cô bé bụ bẫm này thế mà ăn rất ngon miệng, há miệng cắn rồi nhanh chóng nuốt xuống.
Đã ăn hết một bát lại còn muốn thêm một bát nữa.
Sức ăn này thật là kinh người.
“Đây là con gái nhỏ nhất của ông chủ tập đoàn nhà họ Đường tên là Đường Viên Viên, con đến làm quen một chút”
“Đường Viên Viên?”
Đậu Nhỏ yên lặng ghi nhớ cái tên này, cái tên này thật sự là không sai.