Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm ném cây bút cầm trong tay qua một bên, sau đó lăn bánh xe đi đên phòng nghỉ với vẻ mặt lạnh lùng.
Thật ra vài ngày gân đây anh đều không ngon giấc, vì chuyện của người phụ nữ kia, giấc ngủ của anh không ngày nào đủ đầy, không phải ngủ muộn thì là cả đêm thao thức, mỗi buổi tối khi nhắm mắt, hình dáng của người phụ nữ kia sẽ không ngừng hiện lên rõ ràng ở trước mặt anh, đến khi anh vất vả quên đi cô, dần dần thiếp vào giấc ngủ thì cô lại lẻn vào cơn mơ của anh, tiếp tục khiến anh căng thăng cả trong mộng.
Cho nên mây ngày gần đây Dạ Mạc Thâm đều ngủ không ngon, hơn nữa cả ngày đứng không yên ngồi không được, lúc này… Phía dưới mắt đều là quầng thâm to dùng, hay mắt lờ đờ như gâu trúc, vừa nhìn là biết do thức đêm mà ra Sau khi đẩy cửa phòng nghỉ ra, động tác Dạ Mạc Thâm liền dừng lại, mày vẫn luôn nhíu lại.
Vậy mà trong không khí lại quanh quần một mùi thơm ngát nhàn nhạt, loại hương này trước kia chưa từng có, chắc chắn không phải người quen ở đây.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bởi vì đổi với Dạ Mạc Thâm mà nói, trong phòng nghỉ của anh đều có người phụ trách dọn dẹp, hơn nữa đây là nơi anh nghỉ ngơi, anh có yêu câu rât cao với nơi này, đôi với mùi hương lạ cũng đặc biệt nhạy cảm.
Bỗng nhiên trong không gian có thêm một mùi dịu dàng thoang thoảng, Dạ Mạc Thâm đã nhận ra ngay lập tức.
Mày nhíu chặt không lâu sau đó, Dạ Mạc Thâm lại nhận ra ngay mùi này thế mà có chút quen thuộc, ánh mắt anh lạnh xuống, liếc nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy thân hình mình tìm kiếm, trong mắt lại mang chút mât mát.
Cuôi cùng, ánh mát Dạ Mạc Thâm đưa về chiêc ghê sô pha lớn đang đưa lưng lại với anh Tiếng bánh xe lăn rất nhẹ, nhưng trong phòng nghỉ im ẳng vân có vẻ vang lên đột ngột, cả người Thẩm Kiều chìm đắm trên ghế sô pha mềm mại, từ đầu đến cuối không hề nghe được có tiếng động đang tới gần mình.
Một giây, hai giây…
Rốt cục Dạ Mạc Thâm cũng đi tới được trước mặt ghế sô pha, quả nhiên thấy được người phụ nữ nằm đang nằm ở trên đó Người nọ không phải là người phụ nữ mà anh vân ngày nhớ đêm mong cho dù tức giận trong lòng sao?
Phút chôc khi nhìn thấy Thầm Kiều, cảm giác phẫn nộ cùng cơn tức giận trong hai ngày này của Dạ Mạc Thâm đã vỡ lăn tăn như bọt nước trong nháy mắt, anh không tự chủ được mà đến gần Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ngủ ngon vô cùng, Một giây, hai giây…
Rốt cục Dạ Mạc Thâm cũng đi tới được trước mặt ghế sô pha, quả nhiên thấy được người phụ nữ nằm đang nằm ở trên đó.
Người nọ không phải là người phụ nữ mà anh vân ngày nhớ đêm mong cho dù tức giận trong lòng sao?
Phút chốc khi nhìn thấy Thầm Kiều, cảm giác phẫn nộ cùng cơn tức giận trong hai ngày này của Dạ Mạc Thâm đã vỡ lăn tăn như bọt nước trong nháy mắt, anh không tự chủ được mà đến gần Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều ngủ ngon vô cùng, Từ khi cô đến nhà họ Dạ, đã chiếm hết trái tìm anh, sau khi hai người cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, anh lại không có khoảnh khắc nào là không nhớ đến cô, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, một mực yêu thương người này.
Nêu cô có thê mãi mãi giông như bây giờ, im lặng ở bên người anh, không cân hỏi chuyện gì, không cần lui tới với bất kỳ ai, đặc biệt là Dạ Lẫm Hàn thì tốt quá.
Nhưng hết lần này đến lần khác…
Nhớ đến sự tình của hai ngày trước, Dạ Mặc Thâm vốn đã bình tĩnh được một nửa bỗng nhiên ánh mắt lại trở nên cuộn trào mãnh liệt.
Giống như một mảnh hải vực bình tĩnh, đột nhiên có cơn sóng quay cuồng, hơn nữa bạn hoàn toàn không biết được giây tiếp theo nó có trở nên sóng gió ngập trời, cuồng phong cuộn trào hay không Thâm Kiều ngủ rât say sưa, đã nhiều ngày cô ngủ rât không ngon, đền nơi này của Dạ Mặc Thâm giõng như tìm được chôn yên bình, cô lại có thể an tâm đi ngủ..
Chỉ là nhiệt độ xung quanh có chút không thích hợp, không biết tại Sao mà người cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo….
Thẩm Kiều theo bản năng mà ưm một tiếng, đôi mi thanh tú nhíu lại, cuộn cả người mình thành một vòng, như con mèo nhỏ đang say giâc.
Tuy răng như thê, nhưng cảm giác rét lạnh quanh thân vân không có giảm bớt, cô vân cảm thầy rât lạnh, cuối cùng Thẩm Kiểu cũng không chịu được cảm giác này, chậm rãi mở mắt ra Cô mới vừa tỉnh ngủ, trong đôi mắt là một mảnh sương mù.
Lúc Dạ Mặc Thâm nhìn ánh. mắt lạnh lẽo….
Thẩm Kiều theo bản năng mà ưm một tiếng, đôi mi thanh tú nhíu lại, cuộn cả người mình thành một vòng, như con mèo nhỏ đang say giâc.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tuy răng như thê, nhưng cảm giác rét lạnh quanh thân vẫn không có giảm bớt, cô vẫn cảm thấy rất lạnh, cuôi cùng Thâm Kiêu cũng không chịu được cảm giác này, chậm rãi mở mắt ra Cô mới vừa tỉnh ngủ, trong đôi mắt là một mảnh sương mù.
Lúc Dạ Mặc Thâm nhìn ánh. mắt sức giữ chặt, không đợi cô kịp phản ứng lại đã túm cô lên khỏi sô pha, cô mất thăng bằng, ngã nhào vào trong lồng ngực cứng rắn lạnh như băng.
Sau đó, đôi môi của cô bị mạnh mẽ chiêm đoạt Ánh mắt Thầm Kiều mở to, nhìn thấy gương mặt của Dạ Mặc Thâm gần ở ngay trước mắt Anh không có nhăm mắt lại, mà là mở to đôi mắt thâm thúy lại sâu thằm nhìn cô chằm chằm, giống như ánh mắt sắt bén của chim ưng, nhìn đến nỗi lòng cô hốt hoảng.
Rõ ràng là hai môi chạm vào nhau, thế nhưng Thẩm Kiều lại không cảm thấy một chút tình cảm ấm áp nào, bầu không khí quấn quanh hai người trong lúc đó chỉ có gió tuyết thét gào, sương rơi lạnh cóng.
Cô giông như rơi vào động băng, mà còn không có sức chồng trả.
Trên môi truyền đến một trận đau đớn mà nóng bỏng khiến lý trí của Thẩm Kiều khôi phục lại một chút, đôi mắt cô mở to cổ họng phát ra tiếng “đừng”, cô cố nhoài dây muốn đầy Dạ Mặc Thâm ra.
Thế nhưng giờ phút này, Dạ Mặc Thâm giống như cái núi lớn không thề lay động được.
Sức lực của cô ở trước mặt anh rất nhỏ bé.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dạ Mặc Thâm mới rút môi của mình về, sau đó dùng sức đầy cô ra.
Bịch!
Thâm Kiêu ngã trên ghê sô pha đã nằm trước đó, cả người có chút chật vật không chịu nồi.
“Đúng là người phụ nữ thay đồi chóng vánh, cô còn đến phòng nghỉ của tôi làm gì?”
Sau khi Dạ Mặc Thâm đầy cô ra, giơ ngón tay trỏ lên lau máu tươi trên môi, khóe môi nở nụ cười tà ác lại kiêu ngạo, bộ dáng này thật sự siêu siêu đẹp. Thẩm Kiểu si mê ngắm nhìn một chút.
Không đúng… Thẩm Kiều lắc lắc đầu, hiện tại không phải lúc để nhìn cái này Cô là tới tìm Dạ Mặc Thâm để nói rõ mọi chuyện Nghĩ đên đây, Thâm Kiêu bất chấp đau đớn trên môi, sốt ruột mà mở miệng nói: “Dạ Mặc Thâm, em…có lời muốn nói với anh.”
“Có chuyện muốn nói với tôi?”
Dạ Mặc Thâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn cô: “Cô dựa vào đâu mà cảm thấy, tôi có thời gian nghe cô nói? Hay nói, cô cho là cô vẫn còn là mợ hai của nhà họ Dạ?”
Thẩm Kiều: “…”
Cô căn môi dưới, quật cường mà nhìn anh: “Tuy rắng em đã nhận được phân thỏa thuận kia, nhưng không có nghĩa là em đã đồng ý ly hôn.”
“A, phần thỏa thuận kia là thông báo cho cô, mà không phải trưng cầu ý kiến của cô. Cô tốt nhất nên biết thân biết phận, đừng có sỉ tâm vọng tưởng, trong trò chơi này cho tới bây giờ chỉ có mình tôi là người định đoạt.”
“Vì cái gì?“ Thẩm Kiều đột nhiên lớn tiếng chất vấn anh, “Trước đó không phải rất tốt sao? Chỉ vì em không tham gia yến tiệc để anh đợi cả đêm, anh lại ly hôn với em? Dạ Mặc Thâm, từ khi nào anh trở nên keo kiệt như vậy ?”
“Keo kiệt?” Anh mặt Dạ Mặc Thâm chợt trở nên sóng lớn ngập trời, anh cười lạnh mà liêc mắt nhìn cô, rồi đột nhiên giơ tay cần tay cô lên rồi giữ chặt: “Lúc tôi cho cô lựa chọn, cô đã lựa chọn cái gì? Tôi cho cô cả một buổi tối mà cô không xuất hiện, anh ta tốt như vậy sao? Tốt đến mức làm cho cô lưu luyến không rời, thế nào cũng phải ngây ngốc ở cùng anh ta một đêm, cũng không nguyện ý đến yến tiệc liếc mắt nhìn tôi một cái?”
Sau khi nghe anh nói những lời này, một lúc sau, hô hâp của Thâm Kiêu dừng lại, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Anh…… Anh biêt đêm hôm đó em đi gặp Dạ Lâm Hàn?”
“Dạ Lâm Hàn? Thân mật quá nhỉ? Sao cô không xóa cái họ luôn đi?”
mức làm cho cô lưu luyến không rời, thế nào cũng phải ngây ngốc ở cùng anh ta một đêm, cũng không nguyện ý đến yến tiệc liếc mắt nhìn tôi một cái?”
Sau khi nghe anh nói những lời này, một lúc sau, hô hâp của Thâm Kiều dừng lại, cô kinh ngạc nhìn anh.
“Anh Anh biết đêm hôm đó em đi gặp Dạ Lâm Hàn?”
“Dạ Lâm Hàn? Thân mật quá nhỉ? Sao cô không xóa cái họ luôn đi?”