Hàn Mộc Tử đương nhiên biết trước rằng thân phận nhà thiết kế của cô sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Ai mà ngờ được một nhà thiết kế lại tới để ứng tuyển chức vụ thư ký chứ?
Cho nên cô đã chuẩn bị sẵn trong hồ sơ, chỉ nói rằng bản thân mình có chút kinh nghiệm làm nhà thiết kế và những tác phẩm cô từng làm bằng tên tiếng Anh.
Lần này cô điền tiếng Việt, còn tiếng Anh chỉ viết qua loa. Hàn Mộc Tử khẽ cười nói: “Thật lòng mà nói, ban đầu tôi định ứng tuyển vào vị trí nhà thiết kế nhưng vị trí này ở công ty đã nhiều rồi… hơn nữa tôi cũng chỉ có một thời gian làm nhà thiết kế, chưa có nhiều kinh nghiệm, cho nên cũng ngại ứng tuyển, đành phải chuyển sang lựa chọn khác là ứng tuyển làm thư ký”
Địa Trung Hải cảm thấy câu trả lời của cô khá thú vị: “Ồ, ý cô là vốn dĩ là cô nhằm vào vị trí nhà thiết kế?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hàn Mộc Tử gật đầu. “Đương nhiên, công ty Uất Trì tuy rằng đa ngành nghề, nhưng lĩnh vực thiết kế là xuất sắc nhất.”
Hàn Mộc Tử còn kể ra một vài tác phẩm thiết kế xuất sắc của Uất Trì tỏa sáng ở các tuần lễ thời trang và cảm nhận của cô với các tác phẩm đó dưới tư cách một nhà thiết kế.
Nói xong, Hàn Mộc Tử còn ra vẻ tiếc nuối, thở dài một hơi.
“Đáng tiếc, tôi chỉ là một người thấp cổ bé họng, không có phúc phận gặp được nhà thiết kế ưu tú ấy, nếu như…. tôi có thể gặp mặt một lần để xin chữ ký thì tốt biết mấy.”
Người phụ nữ phỏng vấn không biết phải nói gì.
Địa Trung Hải chớp chớp mắt nhìn về phía cô ta: “Nhà thiết kế mà cô ấy nói tới hình như là cô thì phải?”
“Hả?”
Hàn Mộc Tử ra vẻ sợ hãi lắp bắp nói: “Cô chính là tác giả của tác phẩm ấy ư? Thật sao?”
Người phụ nữ ban nãy còn tràn đầy ác ý với Hàn Mộc Tử lúc này bỗng nhiên trở nên ngại ngùng, vốn dĩ cô ta đang coi thường đối phương vì nghĩ rằng cô tới đây phỏng vấn là nhằm vào Uất Trì Thâm vừa mới đến, vậy mà không ngờ lại là một fans hâm mộ của chính mình.
Mà thậm chí người fan hâm mộ này còn chẳng biết cô ta, thế mà vẫn thể hiện sự yêu thích ngưỡng mộ như vậy.
Hàn Mộc Tử muốn lấy túi xách ra nhưng sau đó đột nhiên lại dừng động tác lại.
Người phụ nữ chú ý tới động tác của cô, cô ta lập tức hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Hàn Mộc Tử khẽ cười nói: “Tôi muốn sau khi kết thúc phỏng vấn có thể xin cô một chữ ký, tôi rất thích các tác phẩm của cô.”
Những lời này là thật lòng.
Cô thật sự thích những tác phẩm của người phụ nữ này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy hứng thú, sau đó còn tìm hiểu và xem những tác phẩm trước đó của nhà thiết kế này, rồi dần dần biết tới cô ta.
Hàn Mộc Tử chuẩn bị rất kỹ càng, cô đã lên kế hoạch bài bản để bản thân không thể thất bại.
“Vừa rồi tôi còn tưởng cô muốn ký tên ngay bây giờ.
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Ngại quá, tôi quên mất, còn có nhiều người ở đây, tôi thật không phải… có điều tôi thật sự rất thích thiết kế, rất mong các vị cho tôi có cơ hội được rèn luyện ở đây.”
Địa Trung Hải đóng hồ sơ của cô lại.
Người phụ nữ trung niên ngồi bên phải lại có chút hứng thú, lấy hồ sơ mở ra, nhìn lý lịch của cô sau đó hỏi: “Cô cảm thấy vị trí thư ký có gì ý nghĩa?”
Ý nghĩa của chức vụ thư ký?
Hàn Mộc Tử không ngờ sẽ bị hỏi câu này, nhưng cô phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức trả lời lại.
“Thật ra tôi cảm thấy chức vụ thư ký này cũng không có ý nghĩa gì lớn. “Cũng không phải là một vị trí quan trọng nhất định phải có, chẳng qua là có nhiều chuyện cần có thêm một người để trợ giúp thì vẫn hơn.”
“Tôi biết rồi.”
Người phụ nữ trung niên đóng hồi sơ của cô lại sau đó để sang một bên.
Ánh mắt Hàn Mộc Tử hơi dừng lại, cô mím chặt môi, không biết câu trả lời của cô có khiến bà ta hài lòng không nữa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thân phận của người phụ nữ này cô cũng biết qua, chính là thư ký của giám đốc trước đây, có kinh nghiệm nhiều năm làm thư ký, tuy rằng bề ngoài bà ta chỉ là một thư ký nhưng lại có được sự tin tưởng rất lớn của Uất Trì Kim, nói cách khác bà ta là một người khá có tiếng nói trong công ty.
Lần phỏng vấn thư ký này cũng là do bà ta kiến nghị.
Nguyên nhân bà ta đưa là là tuổi tác mình đã lớn, có nhiều chuyện không thể làm được.
Kiểu người như thế này chắc chắn sẽ không muốn có người nào vượt trội hơn mình, bất luận là về ngoại hình hay là năng lực.
Cho nên Hàn Mộc Tử chỉ có thể trả lời như vậy để hạ thấp vị trí của chính bản thân mình đi.
Hy vọng có thể thành công!
“Được rồi, phỏng vấn kết thúc, cô có thể đi ra ngoài” Hàn Mộc Tử gật đầu, trước khi rời khỏi còn đi tới trước mặt nhà thiết kế kia nói: “Làm phiền cô ký giúp tôi một cái tên?”
Người phụ nữ nhận lấy quyển sổ trong tay cô, ho nhẹ một tiếng sau đó ký tên mình lên đó, Hàn Mộc Tử nhận được chữ ký vô cùng mãn nguyện cầm sổ rời khỏi phòng.
Sau khi cô rời khỏi, Địa Trung Hải nhìn thoáng qua nhà thiết kế nữ kia, tấm tắc nói: “Người này đúng là lợi hại, còn biết gãi đúng chỗ ngứa.”
“Cái gì mà gãi đúng chỗ ngứa chứ?”
Nhà thiết kế nghe vậy có chút không vui: “Anh nói cô ấy giả làm fans của tôi sao? Bộ dạng như vậy mà giống giả vờ sao?”
Vẻ mặt Địa Trung Hải thản nhiên: “Ai mà không biết Kiều Ty Nhi cô tính tình cao ngạo, là người khó tính nhất?
Bao nhiêu người lúc trước phỏng vấn bị cô dọa sợ phát khóc rồi? Trong lòng cô có đếm nổi không?”
Kiều Ty Nhi phản bác: “… Anh đừng có mà nói linh tinh! Sao vẫn có người không khóc đấy? Huống hồ nếu cô ấy không phải là fans của tôi thì không thể nào biết được những tác phẩm của tôi, anh nói như vậy chẳng qua là đang đố ky với tôi mà thôi.”
Người phụ nữ trung niên bên cạnh nghe được hai người chành chọe nhau, khóe môi bà ta không khỏi cong lên ý cười, nhàn nhạt nói: “Cô gái này đúng là lợi hại, không ngờ có thể khiến hai người cãi nhau vì cô ta.”
Hàn Mộc Tử vào trong phỏng vấn khoảng chừng mười phút.
Khi cô ra ngoài, những người đang đợi phỏng vấn đều sợ tới ngây người.
“Ồ, cô vào lâu thế? Phỏng vấn thế nào? Có đáng sợ không?”
Bởi vì Hàn Mộc Tử là người vào trong đó lâu nhất từ nãy tới giờ cho nên cô vừa mới ra khỏi đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Hàn Mộc Tử hơi bất ngờ, cô thu lại nụ cười, lãnh đạm nói: “Cũng được.”
“Bọn họ hỏi cái gì vậy? Sao những người khác chỉ phỏng vấn chưa đầy hai phút đã ra mà cô lại có thể ở trong đó tận hơn mười phút?”
Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt: “Mấy người đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến lượt thôi, đến lúc đó sẽ biết được người phỏng vấn hỏi cái gì thôi.”
Mọi người cạn lời.
Hiểu được Hàn Mộc Tử không muốn tiếp chuyện, họ cũng không ép buộc cô nữa, chẳng qua cũng chỉ là phỏng vấn mười phút, có cái gì mà đáng kiêu ngạo khoe khoang chứ?
La Lệ chạy tới khoác lấy tay Hàn Mộc Tử nói: “Cô phỏng vấn tốt chứ?
Chúng ta đi thôi?”
Hàn Mộc Tử tò mò: “Cô đang đợi tôi sao?”
La Lệ gật đầu.
“Cô đợi tôi làm gì?”
Cô gái này rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ?
“Chờ cô để đi cùng nhau chứ sao.”
Cô ấy hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ, nhanh nhảu nói: “À, hay là cô cảm thấy không tiện? Vậy, chúng ta xuống tầng dưới trước được không?”
Hàn Mộc Tử lạnh nhạt từ chối: “Không cần đâu, tôi đứng lâu quá nên hơi mệt muốn ngồi đây nghỉ một chút, cô đi trước đi.”
La Lệ có chút thất vọng gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, có duyên gặp lại.”
“Được, có duyên gặp lại.”