Lâm Hứa Chính mỉm cười: “Anh ta không có tật xấu gì, sức khỏe rất tốt, chỉ là anh ta cứ tập trung vào công việc nên không có thời gian để yêu đương, đã lâu rồi anh ta không có cảm xúc với phụ nữ”
Nói tới chỗ này thì anh ta đột nhiên khựng lại.
Nói sao thì toàn là khuyết điểm, không có ưu điểm? Vậy Lâm Hứa Chính giới thiệu với người khác bằng cách nào? Mẹ của Tiểu Nhan cho rằng anh ta đã cố tình nói những điều này để làm bế mặt con gái bà.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Quả nhiên khi Lâm Hứa Chính ngẩng đầu lên, anh ta thấy ánh mắt La Tuệ Mỹ đã trở nên có chút phấn uất.
Cũng là chuyện bình thường, rốt cuộc ai mà muốn nhìn con gái mình vào hố lửa, cách giới thiệu của anh ta nghe có vẻ không đáng tin.
“Xin lỗi, người bạn này của tôi rất thành công trong công việc, nhưng anh ta không biết gì về các mối quan hệ. Anh ta không có bất kỳ thói quen xấu nào, không hút thuốc hay uống rượu, cũng không đánh bạc. Tôi đã thấy rằng cô Chu đây là người có tính cách tốt nên tôi sinh ra suy nghĩ muốn tác hợp, nếu như bà cảm thấy quá đột ngột thì tôi xin lỗi”
Đối phương nói một vòng làm La Tuệ Mỹ cảm thấy thoải mái hơn.
“Chỉ là đầu óc chậm chạp chuyện tình cảm thì không sao, nhưng mà… Tiểu Nhan của chúng tôi muốn tướng mạo không có tướng mạo, còn người bên kia thì có sự nghiệp thành công rực rỡ. E rằng đều đã nhìn thấy không ít người đẹp rồi mà không coi trọng ai được thì làm thế nào nó có thể…”
Điều này có nghĩa là thiên nga còn không lọt mắt thì làm sao nó có thể coi trọng con vịt con xấu xí được.
Tiểu Nhan ở một bên nhìn La Tuệ Mỹ đầy oán hận.
Cô ấy không phải là con ruột của bà ấy sao?
Mỗi lần đều công kích cô ấy như vậy thì có ích lợi gì? Cách hai mẹ con hòa hợp khiến Lâm Hứa Chính thích thú, anh nhướng mày nói: “Khi vợ tôi ở cùng tôi thì lúc đầu cô ấy thường không thích quá nhiều phụ nữ xinh đẹp xung quanh tôi. Sau một thời gian dài thì cô ấy dần cảm thấy yên tâm, dù sao thì người có túi da đẹp trên thế giới này cũng có rất nhiều, nhưng mà tâm hồn là trăm năm mới có một người, hai tâm hồn cộng hưởng mới là quan trọng nhất”
La Tuệ Mỹ chớp mắt.
Câu này thâm thúy như vậy, nhưng bà ấy vẫn hiểu ý của Lâm Hứa Chính, có lẽ là bởi vì có rất nhiều người phụ nữ ưa nhìn, nhưng tính cách hợp nhau mới là lâu nhất.
“Chẳng lẽ, tôi thử hẹn anh ta rồi lần sau gặp mặt?”
Tiểu Nhan cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khéo léo nói: “Anh Lâm, cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tất cả sức lực của em đều dồn hết vào tiệm mì này, tôi sợ mình không có thời gian giải quyết việc khác. Tôi thực sự xin lỗi, xin lỗi…
Cô ấy còn nói hai câu để bày tỏ lời xin lỗi, không ngờ Lâm Hứa Chính lại mai mối cho cô ấy, trong lòng đã có người nên không nghĩ xem mặt là chuyện tốt với cô ấy.
Vì vậy, trước khi hoàn toàn buông tay Hàn Thanh thì Tiểu Nhan sẽ không xem mặt với bất kỳ ai hoặc thậm chí phát triển bất kỳ mối quan hệ nào với người khác giới.
Trong thời gian cô ấy về nhà gần đây thì không biết có bao nhiêu người làm mai cho cô ấy, nhưng Tiểu Nhan đều gạt đi điều này gây ra rất nhiều lời đàm tiếu.
“Không sao đâu, nếu cô không có tỉnh lực thì tương lai hãy đợi đến khi có thời gian. Dù sao thì tôi nghĩ anh ta cũng không có kế hoạch kết hôn trong hai năm tiếp theo, nhưng mà…” Lâm Hứa Chính nhướng mày, khép hờ mắt lại: “Có lẽ tôi đoán vậy sai rồi, biết đâu anh ta sẽ có hôn nhân chớp nhoáng nếu gặp được tình yêu đích thực?”
Vừa nói xong, Tiểu Nhan đã cảm thấy anh Lâm này có chút kỳ quái, người này… tại sao lại nói với cô ấy cặn kẽ về bạn bè của mình? Rõ ràng là không liên quan gì đến cô mà.
Nhưng mà có lẽ mọi người có một mối quan hệ tốt nên không nhịn mà nói tới, anh ta cũng không bận tâm điều gì nhiều.
Vì vậy, Tiểu Nhan mỉm cười với bên kia và không trả lời nữa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Có thể thấy được cô ấy quả thực không có hứng thú, Lâm Hứa Chính cũng không ép buộc cái gì, ngồi một hồi liền rời đi.
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm.
La Tuệ Mỹ liếc nhìn Tiểu Nhan: “Đồ con gái xấu xa, mẹ nghĩ rằng con muốn độc thân cho đến khi già”
Nghe vậy thì Tiểu Nhan nhún vai bất lực rồi mỉm cười: “Độc thân thì có gì sai”
Vào buổi chiều, một khách hàng đột nhiên hỏi Tiểu Nhan một câu hỏi: “Bà chủ, sao tiệm bà không giao đồ ăn? Tôi muốn đặt đồ ăn trên XX, nhưng tìm lúc lâu cũng không thấy tiệm mì của cô trên đó. Nhiều khi đi làm về tôi muốn ăn mì của cô nhưng không đến được, cô có thể cung cấp dịch vụ giao đồ ăn?”
Dịch vụ giao đồ ăn?
Tiểu Nhan chưa từng nghĩ đến điều này trước đây vì ứng dụng này có phí khá đắt và mì sẽ mất đi vị ngon ban đầu nếu để lâu nên Tiểu Nhan chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng ứng dụng này.
Mà người trước mắt đây là một khách hàng cũ của tiệm mì, Tiểu Nhan đã phải thốt lên: “Vậy thì tôi sẽ tính đến dịch vụ giao hàng, đến khi đó tôi sẽ làm danh thiếp. Nhưng nếu tiệm mì quá bận không thể rời đi thì dịch vụ đặt hàng sẽ đã hủy bỏ”
“Không sao, chỉ cần có phục vụ, có còn hơn Ị”
không Sau đó, Tiểu Nhan quay lại bàn bạc với vợ chồng nhà họ Chu, cha Chu ngay lập tức gật đầu.
“Vậy thì làm đi, sau đó tính tiền giao hàng một chút. Dù sao cha cũng là một người đàn ông không biết nấu ăn, nhưng cha với thành phố mình cũng quen thuộc, chỗ nào cũng biết, để cha giao „ cho: “Cha” Tiểu Nhan cau mày nói: “Tuy rằng cha không quá già, nhưng cũng không còn trẻ nữa nếu để cha ra ngoài giao đồ ăn thì con cũng không cần mở tiệm làm gì nữa.”
“Nói nhảm gì vậy? Dám ghét bỏ cha của con già sao? Hơn nữa con không biết còn có một câu rừng càng già càng cay sao? Con gái cha mở cửa hàng, cha giúp giao đồ ăn thì có sao chứ? Nhan Nhan, con cứ làm mấy việc trong cửa hàng, còn những việc nặng nhọc dơ bẩn cứ để cha làm”
Khi ông ấy nói những điều này thì cha Chu trông giống như muốn nói ông ấy là nơi trú ẩn an toàn cho con gái mình, mắt Tiểu Nhan nóng bừng khi ông ấy nói vậy.
“Không sao Nhan Nhan, chạy nhiều hơn là tốt cho cơ thể của cha, để cha đi đi”
Sau khi việc này được xác nhận thì Tiểu Nhan nhanh chóng thực hiện nó, tìm người in danh thiếp, sau đó liên kết với điện thoại. Sau khi khách hàng đến, thì họ sẽ đưa danh thiếp cho mọi người và những người cần sẽ tự nhiên tìm đến cô ấy.
Lúc đầu có ít người gọi điện nên cha Chu tự đi nhưng mà sau này có rất nhiều người đặt đồ ăn nên Tiểu Nhan không muốn cha Chu làm việc quá sức nên đã ra ngoài giao.
Tiêu Túc sẽ đến vào Chủ nhật và sẽ giúp đỡ.
Sau một khoảng thời gian, vợ chồng nhà họ Chu nhìn Tiêu Túc đặc biệt hài lòng, đôi khi La Tuệ Mỹ lén lút lôi kéo con gái.
“Tiêu Túc không tệ, mẹ nghĩ con nên xem xét người ta một chút.”
Tiểu Nhan rất đau đầu khi nghe điều này, thật ra cô ấy đã nói với Tiêu Túc nhiều lần rằng cô ấy không cần phải đến giúp. Hơn nữa cô ấy và cậu ta cũng không có khả năng nên anh ta không cần phải giúp đữo, cô ấy trả không nổi. Nhung mà Tiêu Túc cũng rất kiên quyết nói không cần cô ấy gánh nặng vì cậu ta là tự nguyện.
Vì vậy, cô ấy muốn trả lương cho câu ta, nhưng cậu ta cũng không chịu nhận, Tiểu Nhan bảo cậu ta đừng đến.
Ai biết rằng mỗi cuối tuần cậu ta vẫn hay vào ra làm Tiểu Nhan rất lo lắng.
“Mẹ, quên đi, con và anh ta không thể”
“Tại sao lại không được? Chẳng lẽ con còn đang nghĩ tới cái người kia sao? Đối phương có cái gì tốt mà con không thể buông bỏ thế? Tiêu Túc tính tình tốt, người cũng lớn lên rất được, con đừng vì con cua mà mất con tôm”
“… Mẹ nói gì thế, tình cảm thì phải tùy duyên phận, mẹ cứ nói tình cảm giống như là đồ vật v ậy?”