Sau khi Hàn Mộc Tử yêu cầu Tiểu Nhan giao tờ danh sách thông tin cho Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô cảm thấy áp lực trong lòng mình đã được giải tỏa rất nhiều.
Ngày mai là chủ nhật và Hàn Mộc Tử dự định đưa Đậu Nhỏ đến công viên chơi.
Trở về lâu như vậy, cô bận rộn đến nỗi không có thời gian để đi chơi với Đậu Nhỏ.
Vốn dĩ đã hẹn chỉ có hai người, ai ngờ rằng Đậu Nhỏ, đứa trẻ tinh quái này, cuối cùng kéo theo cả Tiểu Nhan và Hàn Thanh vào cuộc vui.
Nghĩ đến chuyện giữa Hàn Thanh và Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử tự nhiên ngầm đồng ý cho bọn họ nhập hội.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dù sao, cô thực sự không thể chịu nổi Hàn Thanh lại chơi trò độc thân.
Ngày hôm sau, đám người xuất phát.
Tiểu Nhan lúc đầu xấu hổ không xuống, về sau bị Đậu Nhỏ làm lớn mới cúi đầu đi ra, sau khi lên xe, cô thu mình vào một góc làm một con đà điểu.
Hàn Mộc Tử không khỏi bật cười khi thấy cô chơi trò tàng hình như thế.
Cô bèn nhích đến gần Tiểu Nhan và nói nhỏ: “Cậu mà cứ như thế này, đến bao giờ mới có thể làm chị dâu của mình?”
Giọng cô thấp đến nỗi chỉ có hai người có thể nghe thấy cô ấy.
Nhưng dù là trong xe, Tiểu Nhan vẫn luôn ảo tưởng Hàn Thanh có thể nghe thấy, vội trừng mắt nhìn Hàn Mộc Tử thì thào nói: “Im miệng!”
Biểu cảm và ánh mắt của cô ấy rất hung dữ, như thể cô sắp giết người đến nơi.
Nhưng giọng nói được cố tình hạ thấp xuống hoàn toàn không có chút khí thế nào.
Hàn Mộc Tử không nhịn nổi cười, nói: “Chí ít cậu cũng nên dũng cảm một chút chứ?”
“Cậu im miệng, mình không muốn nói chuyện với cậu nữa.” Tiểu Nhan xoay người đưa tay che lỗ tai, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Hàn Mộc Tử nữa.
Hàn Mộc Tử cũng không trêu chọc cô nữa, mà thu mắt lại và tìm một vị trí thoải mái để ngồi.
Khi đến công viên, Tiểu Nhan không dám đối mặt với Hàn Thanh, vì vậy cô ấy vội vàng đưa Đậu Nhỏ đi chơi, để lại Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử ở lại.
Nhìn cảnh này, Hàn Thanh mím chặt môi mỏng, bất giác nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ nhắn trên sân.
Hàn Mộc Tử để ý tới ánh mắt của anh, bất giác nhếch môi lên: “Anh à, anh nghĩ gì về Tiểu Nhan?”
Nghe xong, Hàn Thanh nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ ngày hôm đó cô ta hôn trộm minh hai lần, hôm đó đầu ngón tay của anh dính son của cô, anh lại quên không rửa sạch mà đến công ty như vậy, sau đó khi cầm tài liệu, Tô Cửu mới nhìn thấy son trên ngón tay anh lập tức trêu chọc anh rằng cây sắt đã nở hoa rồi kìa.
Hàn Thanh lúc này có chút sững sờ, dù sao anh thường sẽ xử lý sạch sẽ những chuyện này.
Nhưng hôm đó hình như bị quỷ ám nên … Hàn Thanh không thích cảm giác này.
Anh mím môi mỏng: “Sao nào? Chuyện hôn nhân đại sự của em còn chưa giải quyết xong, mà lại muốn mai mối cho anh sao?”
Hàn Mộc Tử quay đầu nhìn anh: “Anh nhiều tuổi vậy rồi, em nhỏ hơn anh bao nhiêu tuổi, với lại em có con rồi, anh có chưa?”
Hàn Thanh: “…”
Câu nói này của Hàn Mộc Tử làm anh cứng miệng, không thể tiếp lời.
Thấy người bên kia không nói nên lời, nụ cười của Hàn Mạt trở nên ranh mãnh: “Vậy anh mới là người phải nỗ lực đó.” Hàn Thanh sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Chuyện kia của em giải quyết xong chưa?”
Nghe xong, nụ cười trên mặt Hàn Mộc Tử có chút phai nhạt, cô lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Cô gần như quên mất rằng mình sẽ ly hôn với Dạ Mạc Thâm, cô có cần nhân lúc đối phương căm ghét mình mà gọi anh ta đến Cục Dân chính không? “Gần đây có lẽ là bởi vì anh ấy bị thương, phía bên đó buông lỏng cảnh giác, cho nên anh mới phát hiện có chút sơ hở.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Sơ hở Ý của anh là?”
Hàn Mộc Tử có chút mơ hồ.
Hàn Thanh nhìn cô chằm chằm, mím môi nói: “Em và anh ta về mặt pháp lý không phải là vợ chồng.”
“Cái gì?”
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút: “Vậy nghĩa là sao? Không phải là…”
“Anh đã tìm ra một điểm yếu. Lúc em gả vào nhà họ Dạ, nhà họ Thẩm và ông nội nhà hộ đã trong ngoài phối hợp với nhau, em kết hôn là dưới danh nghĩa Thẩm Nguyệt, cho nên … trong bản đăng ký, đều không có tác dụng.
Hàn Mộc Tử: “…”
Não cô như bị va đập mạnh, Hàn Mộc Tử cảm thấy hơi choáng váng.
Vì vậy, những năm vừa qua, cô và Dạ Mạc Thâm hoàn toàn không phải là vợ chồng?
Có tiền, là có thể muốn làm gì cũng được sao? Hồi đó cô gả vào nhà họ Dạ thay Thẩm Nguyệt, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng bây giờ hóa ra chỉ là lời nói suông.
Thấy sắc mặt cô không tốt, Hàn Thanh vươn tay vỗ vai cô.
“Bây giờ chẳng phải tốt hơn sao? Em không còn mối quan hệ ràng buộc nào với anh ta nữa. Bạn giờ đã được tự do rồi. Đã đến lúc nghĩ cho bản thân và Đậu Nhỏ rồi.”
“Anh, anh nói như vậy…”
“Anh nhờ người tìm được một vài đối tượng không hề tệ, khi nào gặp mặt chút đi?”
Hàn Mộc Tử: “…
Đôi môi hồng của cô mở ra, cô ấy không nói nên lời một lúc lâu.
Một lúc sau, cô cười nhạo: “Em đây muốn mai mối cho anh, kết cục anh lại làm mai cho em rồi? Chỉ là anh à, anh đã nghĩ đến ý kiến của em chưa?”
Hàn Thanh thờ ơ nhìn về phía trước.
“Nếu không nghĩ đến suy nghĩ của em, em nghĩ mình sẽ có được những thành tựu này trong năm năm qua sao? Em không thể như vậy mãi được. Dù anh có chiều theo ý em, nhưng không có nghĩa là anh luôn có thể nuông chiều em như thế này mãi được.”
“Em phải kết hôn mới hạnh phúc sao? Lẽ nào em không thể sống một mình sao?”
“Còn Đậu Nhỏ thì sao? Em có nghĩ cho nó không?”
Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, trong chốc lát không nói ra được.
Cô thực sự nghĩ cho Đậu Nhỏ, mới cảm thấy rằng mình nên kết hôn, nhưng … suy nghĩ của chính cô lại hoàn toàn khác với những gì Hàn Thanh đã làm.
Sau khi Hàn Thanh biết được sự thật, anh lập tức tìm đối tượng cho cô, khiến cô cảm thấy có chút đột ngột không thể chấp nhận “Có một vài người anh tìm cho em vừa hay ngày mai em không phải đi làm, nên ngày mai em bắt đầu đi xem mắt đi. Nếu không hài lòng, kết thúc luôn cho nhanh. Anh sẽ chọn người cho em cho đến khi em vừa ý mới thôi.”
Hàn Mộc Tử: “…”
“Em nghĩ sao?”
Hàn Thanh trầm mặc nhìn “Còn nghĩ gì nữa?”
Hàn Mộc Tử chỉ có thể em gái. cười khổ: “Anh đã quyết định rồi, em còn có thể nói nói gì nữa?”
“Em gái, anh sẽ không hại em đâu, về sau em sẽ biết thôi. Em bây giờ còn trẻ, nuôi một đứa trẻ không tốn mấy sức lực, nhưng sau này sẽ rất vất vả đó.”
“Được rồi, em đã đồng ý rồi. Vậy anh cũng nên đồng ý với em, xem xét chuyện với Tiểu Nhan chứ?”
Lại quay lại chủ đề cũ, Hàn Thanh cau mày, cảm thấy thái dương hơi đau, day day thái dương của mình rồi họ: “Chuyện của anh em không cần phải lo.”
“Anh lo lắng chuyện của em thì được, sao lại không để em lo chuyện của anh chứ? Những lời em vừa nói anh không nghe thấy sao? Dù cho không phải là Tiểu Nhan thì người khác cũng được? Hay là… Em sẽ tìm cho anh vài đối tượng xem mắt? Em đã xem xét ở công ty em có một vài nhà thiết kế, đều rất xinh đẹp, được xem mất với ông chủ tập đoàn nhà họ Hàn của thành phố Sài Gòn, em đoán họ sẽ rất hạnh phúc, nếu không thì… Em lên trang web Hẹn Hò đăng tin cho anh?”
Những lời này khiến Hàn Thanh nhíu hết cả mày, bất lực nhìn em gái mình, cười nuông chiều: “Đường đường làm mẹ rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?”