“Thật ra không phải như cô nghĩ, tôi chỉ nghĩ anh ta độc thân lâu như vậy, còn tôi thì đã hâm mộ nữ thần của mình nhiều năm rồi cho nên tôi cứ hỏi xem có cơ hội để thử một lần không?”
Tiểu Nhan có chút kinh ngạc mở miệng: “Còn có thể như thế này?”
Phản ứng đáng yêu của cô ấy trực tiếp khiến Lâm Tình Hỏa mỉm cười, che miệng cười một tiếng.
*Tiểu Nhan, cô quá đáng yêu, sao lại không được? Dù sao thì tôi cũng chỉ có tâm lý muốn thử mà thôi, ghê gớm lắm là bị cự tuyệt”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hơn nữa cơ hội ngày rất hiếm. Hơn nữa không có nhiều người đàn ông cực phẩm như Hàn Thanh. Tôi đã nghĩ hai người là bạn trai và cô gái, nhưng không ngờ rằng không phải là như vậy, cô phải cố gắng lên”
*.,. Cố lên? Cố gắng lên gì?”
“Cố lên để trở thành bạn gái của anh ta!”
“Tôi nghĩ cô đang có cơ hội rất lớn. Đừng bỏ cuộc, cô phải cố gắng lên”
Có một cơ hội lớn, Tiểu Nhan sẽ không nói cho Lâm Tinh Hỏa những gì hai người vừa nói, mặc dù Hàn Thanh không nói gì cả, từ đầu đến cuối đều là do cô nói mà thôi.
Sau đó có ai đó xuất hiện nên cô ấy sợ hãi bỏ chạy.
Thật sự vô dụng mà ói nữa, không thể nào”
Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của Tiểu Nhan, Lâm Tinh Hỏa vốn là muốn nói cô ấy không thấy Hàn Thanh dùng ánh mắt gì nhìn cô sao? Nhưng mà khi lời nói đến trên môi, thì cô ta nghĩ lại, nếu cứ nói quá rố ràng thì sẽ không còn ý nghĩa.
Hãy để mọi người tự đoán, như vậy mới thú vị, “Dù sao tôi cũng thấy cô có cơ hội, cố lên.
Lâm Tinh Hỏa nói xong thì rời đi với một nụ cười.
Tiểu Nhan cầm ly nước trái cây chán nản tiếp tục uống, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Tinh Hỏa sẽ vì muốn làm người một nhà với Mộc Tử mà mở miệng tỏ tình.
Nhưng cô ta nói đúng, không có nhiều người đàn ông tốt như Hàn Thanh, việc cô ta nhắm vào anh ta là chuyện bình thường. Sau đó, cơ hội còn lại của Tiểu Nhan là ăn, uống và uống. Khi bữa tiệc kết thúc, bụng cô ấy đã hơi khó chịu. Vì cô ấy có mối quan hệ tốt với Mộc Tử nên mọi người từ từ rời khỏi buổi tiệc thì Tiểu Nhan vẫn ở lại giúp đỡ.
Tuy nhiên, chưa kịp chạm tay vào những đã bị người giúp việc giành lấy và nói rằng: “Cô Chu, cô là khách của bữa tiệc tối nay, cô hãy qua một bên nghỉ ngơi đi, cứ giao mấy việc này cho chúng tôi là được”
“A” Chu Tiểu Nhan bụng trướng to, sau khi nghe xong liền gật đầu: “Vậy cũng được, tôi đi ngồi một lát, mọi người đã vất vả.”
Cô ấy vừa ngồi xuống ghế sô pha đã không còn bóng người Một giây tiếp theo, khóe mắt cô ấy nhìn thấy Hàn Thanh thì bỗng nhảy dựng lên, giống như học trò năm trên bàn nhìn thấy thầy chủ nhiệm đến thì lập tức ngồi thẳng dậy.
Mãi cho đến khi Hàn Thanh rời đi thì Tiểu Nhan mới bị liệt một lần nữa.
Cô ấy năm đó rất khó chịu, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tiêu Túc đã đến dự tiệc nhưng cả đêm không thấy bóng dáng.
Nhìn thấy Tiêu Túc thì Tiểu Nhan nhanh chóng vẫy tay với cậu ta.
Sau khi vào thì Tiêu Túc nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, khi tìm thấy Tiểu Nhan thì tình cờ cũng thấy cô ấy đang vẫy tay với mình, trên môi nở một nụ cười nhạt, sau đó liền đi về phía cô ấy.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô ấy, Tiêu Túc cúi xuống hỏi: “Em uống rượu à?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có, tôi làm sao có thể uống rượu?”
Cô ấy đã từng say khướt sau đó mượn rượu làm càn, nên sẽ không dám ở trong tình huống này như vậy thì cô ấy sẽ không thể không biết điều như vậy: “Tôi muốn hỏi anh, anh đã đi đâu cả đêm?
Lông mày của Tiêu Túc chuyển động cậu ta không ngờ rằng cô ấy vậy mà sẽ hỏi tung tích của mình “Cậu Dạ gia kêu tôi làm một chuyện.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hiện tại đã xong rồi, đúng lúc bữa tiệc cũng xong xuôi, tôi đưa em về nhà nhé?”
Mặc dù câu sau là một lời thăm dò.
nhưng mà Tiêu Túc đã nằm lấy cánh tay mảnh mai của cô ấy và đỡ cô ấy lên, Tiểu Nhan xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Túc buồn cười hỏi: “Nếu em không uống rượu thì sao lại như đang say thế?”
“Chỉ là ăn nhiều quá thôi” Tiểu Nhan ôm bụng, vẻ mặt như cái món ăn: “Quá no rồi”
Không ngờ tới là do cô đã ăn quá nhiều, Tiêu Túc nhất thời ngẩn người một lúc sau mới đỡ cô đi ra ngoài.
“Tôi đưa em về nhà, thuận tiện ghé nhà thuốc mua vài viên tiêu hóa.”
Gần đây, Tiêu Túc ngày nào cũng đết tiệm mì của cô ấy để giúp đỡ, quan hệ giữa hai người đã trở nên quen thuộc, vì vậy Tiểu Nhan cũng không phản kháng lại việc tiếp cận Tiêu Túc.
“Có tiện đường không? Nếu không tiện thì thôi, cứ để tôi bắt taxi đi thẳng xuống lầu nhà thôi, rất tiện”
“Tiện đường” Tiêu Túc đáp: “Làm sao có thể không tiện chứ? Em biết.”
Tiểu Nhan: “…
Cô ấy hận không thể cắn đứt đầu lưỡi, sao mà bản thân cô lại làm ra chuyện không mở bình ra mà lại biết trong bình có gì vậy?
Rõ ràng là biết… Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng, đẩy cậu ta ra tự đứng vững.
“Cái kia, tôi vẫn là tự bắt taxi về đi, không cần anh đưa vị Tiểu Nhan nói xong thì sốt ruột đi ra ngoài, ánh mắt Tiêu Túc trầm xuống, tự nhiên cũng cất bước đi theo, gần đây trên mạng đăng một bài về chủ đề làm sao để theo đuổi một cô gái, sau đó đại khái giải thích tình huống của mình một chút.
Trên mạng đã cho anh ta rất nhiều cách.
Có cách là dùng tiền để mua quà, mua sắm đủ kiểu để con gái nhận quà mà mềm lòng. Có câu nói, một người đàn ông tiêu tiền cho bạn có thể không yêu bạn, nhưng một người đàn ông không sẵn sàng tiêu tiền cho bạn thì hẳn là không thích bạn! Cũng có người cho rằng nên tác động vào trái tim, luôn luôn lắng nghe cô ấy, xuất hiện bên cạnh cô ấy mọi lúc, dù vui hay buồn. Gặp khó khăn thì dũng cảm đứng ra, theo thời gian thì con gái sẽ bắt đầu dựa dẫm vào bạn, lúc này thì tương đương đã đi được nửa. Sau khi thành công thì trở lại chiêu lạt mềm buộc chặt, như thế thì sẽ theo đuổi được bạn gái rồi Còn có việc trực tiếp dùng sức mạnh, trực tiếp hôn cô ấy, mạnh mẽ tiến công. Nếu không hung hăng một chút thì đối phương sẽ không để cô vào mắt.
Khi nhìn thấy điều này, Tiêu Túc lập tức nói không.
Trước khi cả hai xác nhận mối quan hệ thì hành vi này có gì khác với hành vi vô lại?
Vì vậy, Tiêu Túc đã thuận tiện báo cáo người kia, rất nhanh thì tài khoản kia đã bị khóa vì phát ngôn không đúng mực.
Tuy nhiên, bên kia đã nhanh chóng hồi sinh và đăng ký tài khoản mới để lại lời nhắn dưới bài đăng của mình.
“Anh em, tôi cho anh ý kiến mà anh lại làm vậy với tôi? Nếu anh không thích thì không cần phải làm theo! Tại sao lại báo cáo tôi?”
Tiêu Túc lạnh lùng nhấn vào nút báo cáo: “Nội dung không lành mạnh, dẫn dắt người khác phạm tội”
Thật ra, Tiêu Túc cảm thấy anh ta không oan uổng chút nào, loại suy nghĩ này thật sự rất đáng sợ.
Cậu ta đã xem xét nhiều phương pháp, suy nghĩ về nó và cảm thấy phương pháp thứ hai phù hợp hơn với mình nhất.
Tính cách của Tiểu Nhan không phải loại có thể bị dụ bằng cách mua quà, điều khó khăn nhất là cô ấy vẫn còn người trong lòng, nếu muốn cô ấy chấp nhận chính mình, thì ước chừng cô ấy phải thực sự quen với sự †ồn tại của chính mình .
Nếu như vậy thì cậu ta có khả năng theo đuổi được cô ấy.
Khi Tiểu Nhan chạy ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi taxi thì lại thì phát hiện Tiêu Túc vẫn chưa đuổi kịp.
Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm, và một chiếc.
Bentley màu bạc dừng lại trước mặt cô, cửa sổ hạ xuống, lộ ra Hàn Thanh sắc mặt lạnh lùng.