Thật ra không phải do cung phản xạ của Tiểu Nhan dài, mà là do cô ấy đang suy nghĩ về những chuyện khác, cho nên mới phản ứng chậm một chút.
Cô ấy có chút ủy khuất nhìn Hàn Thanh.
Biểu hiện này khiến cho Hàn Thanh sững sờ một chút, bỗng nhiên thở dài một hơi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô gái nhỏ của anh ta bây giờ đã biến thành mẹ của hai đứa trẻ, mà anh ta cũng đã lên chức làm ba.
Hàn Thanh cũng đã từng nghĩ cả đời này của anh ta cũng sẽ không kết hôn, nhưng bây giờ cũng có gia đình.
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh đưa tay kéo Tiểu Nhan vào trong ngực của anh, sau đó thay cô xoa xoa cái trán mới bị anh gõ đau của cô, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi anh có chút nóng nảy, có phải rất đau không?”
Nhan còn nhớ đến chuyện anh ta đã nói gây phiền phức cho cô ấy, nên mới cảm giác cực kì khách khí, thế nào cũng cảm thấy cực kì không thoải mái.
Sau khi bác sĩ đến nơi, kiểm tra Hàn Thanh một lần, xác định anh ta đã không có việc gì rôi dặn dò những chuyện cần chú ý một chút, ở lại bệnh viện ba ngày để quan sát, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
“Cảm ơn”
Sau khi bác sĩ trở về, Tiểu Nhan đứng xa xa, cũng không đi đến.
Hàn Thanh ngồi dựa vào trên gối đầu, nhìn qua cô gái nhỏ đã làm mẹ đang đứng ở bên kia cách anh ta khá xa, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Làm sao vậy? Sao em lại đứng xa như vậy, anh đắc tội gì với em sao?”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan tức giận nhìn anh ta một cái, hừ một tiếng.
“Không có, anh nói chuyện khách khí như vậy, làm sao lại đắc tội với em được?”
Anh ta nói chuyện khách khí sao?
Ngươi đàn ông gìa đang hồi tưởng lại một chút, nghĩ đến những lời vừa rồi nói với cô ấy, một câu làm phiền cô ấy đi tìm bác sĩ Hạ đến đây.
Chẳng lẽ cô ấy đang cảm thấy câu nói này của anh ta quá khách khí, cho nên mới tức giận?
“Chỉ là một câu nói mà thôi, cũng đáng để em tức giận sao?” Hàn Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy cười: “Mau đi đến đây”
Tiểu Nhan vẫn đứng ở chỗ đó, cũng không đi qua, sau khi cô ấy nghe thấy anh ta nói xong, biểu lộ trên mặt lại càng khó chịu.
“Không phải vấn đề của câu nói này, chỉ là… anh thật sự giống như căn bản không có coi em thành người một ^”
nhà.
Nếu như đã là người một nhà, thì làm sao anh ta lại cùng cô ấy nói đến phiền phức chứ?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Thanh không nói gì, Tiểu Nhan cho rằng anh ta không còn lời nào để nói, đợi một lát thế mà phát hiện ra Hàn Thanh đang chuẩn bị xuống giường, dọa cô ấy kêu to một tiếng, bước nhanh đi qua dìu anh ta.
“Vừa rồi anh không nghe nhưng lời bác sĩ vừa mới nói kai sao? Đã nói anh nên tạm thời nằm trên giường nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, làm sao vừa mới nói xong thì anh đã quên rồi? Anh không muốn cái thân thể này của anh nữa hay sao?”
“Anh chưa quên” Hàn Thanh nắm chặt lấy cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô ấy, trên tay còn dùng sức kéo cô ấy tiến trong ngực của anh ta, Tiểu Nhan sốt ruột muốn đứng dậy, Hàn Thanh dứt khoát siết chặt lấy eo của cô ấy, gắt gao nhốt cô ấy trong địa bàn của anh ta, hơi thở của hai người hào quyện vào nhau.
“Chỉ là muốn nói chuyện với em, nhưng mà em cách anh quá xa, em lại không nguyện ý đi đến đây, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là tự mình kéo em qua đây.”
Lúc anh ta nói điều này, giọng nói trầm thấp, trực tiếp chạm vào trái tim của Tiểu Nhan, trên mặt cô ấy vô thức nóng lên, lúc nói chuyện thì lực cũng đi theo yếu mấy phần.
“Em không phải không nguyện ý đi đến đó, em chỉ là..”
“Chỉ là cái gì?” Hàn Thanh lại cúi người xuống gần hơn, đôi mắt hơi nheo lại nhìn chằm chằm cô ấy: “Chỉ là bởi vì anh nói chuyện quá mức khách khí, cho nên em đã tức giận với anh sao?”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, muốn giải nương 1512: Anh có…thể nào hay không thích, thế nhưng mà cũng không biết giải thích thế nào.
Lúc trước cô ấy có chút khó chịu, nhưng mà không đến mức tức giận về chuyện kia, chỉ là cảm xúc có chút không thoải mái mà thôi, nhưng mà chuyện này cũng không nghiêm trọng.
Cho nên khi anh ta muốn xuống giường cô ấy đã không quan tâm đến bất cứ điều gì mà lập tức chạy đến đây.
Nhưng mà bây giờ Hàn Thanh nói chuyện dáng vẻ hùng hổ dọa người, càng ngày càng đến gần, giống như hoàn toàn không dự định bỏ qua cho cô ấy.
“Đúng vậy sao?”
“Được rồi, được rồi” Tiểu Nhan thấy vò đã mẻ cũng không sợ gì ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói: “Rm chỉ cảm thấy anh nói chuyện quá khách khí, chúng ta đã là vợ chồng, em cũng đã thay anh sinh hai đứa bé, hôm qua anh vừa xảy ra chuyện em đã vội vàng chạy đến đây,„ thậm chí chính mình cũng đang bị thương cũng vẫn ở lại đây chăm sóc anh. Nhưng mà em làm những chuyện này cũng không phải là muốn anh phải cảm ơn em, mà bởi vì em lo lắng anh, là người vợ quan tâm đến chồng của mình. Cho nên, em không hi vọng em làm việc những việc này sẽ trở thành gánh nặng của anh, em cảm thấy chúng ta có thể coi đó là điều đương nhiên. Khi anh bị bệnh hoặc là lúc cảm thấy khó chịu, anh có thể đương nhiên gọi em đến trợ giúp anh, trái lại em cũng giống vậy. Vợ chồng không phải nên giúp đỡ nhau hay sao? Em đối em khách khí như vậy, khiến cho em lo lắng về sau…”
Lời sau cô ấy còn chưa kịp nói ra, thì đã bị ngón trỏ của Hàn Thanh đè lên trên môi, không có cơ hội nói ra.
“Em đừng lo lắng vớ vẩn” Hàn Thanh thở dài, giống như là vô lực không thể giải thích được, vuốt vuốt sau gáy cô ấy nói: “Em đã vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, anh cũng không phải cảm kích, mà là đau lòng.
Mặt khác nói những cái kia cũng không phải khách khí, mà là anh cũng không hi vọng em vì anh mà nỗ lực quá nhiều.
Anh cũng là chồng của em, không phải cũng là ba của con em sao, vẫn nến chăm sóc mẹ con ba người các em, nhưng mà bây giờ anh không có hoàn thành trách nhiệm này, ngược lại làm cho em nhận lấy tổn thương còn thay anh chạy trước chạy sau. ˆ Hai người bọn họ có suy nghĩ riêng của hai người, thật ra đều là quan tâm đến đối phương mà thôi.
Tiểu Nhan nghe tới nghe lui, cảm thấy suy nghĩ của hai người đều như thế, cũng cô ấy cũng không tiếp tục tranh luận nữa.
Chỉ có thể lôi kéo tay của anh ta, thấp giọng nói: “Em biết anh muốn chăm sóc chúng em nhưng mà thân thể của anh cũng không phải làm bằng sắt, mà em cũng đã là người trưởng thành, em có thể chia sẻ”
Hàn Thanh cười nhìn cô ấy.
“Anh cười cái gì?” Tiểu Nhan đưa tay chạm vào cái cằm của anh ta, thở phì phò nói: “Anh có biết lần này anh xảy ra chuyện em đã lo lắng sợ hãi như thế nào hay không? Anh có biết nếu như anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em sẽ không sống được nữa hay không”
Nói xong lời cuối cùng, hốc mắt của cô ấy đã đỏ ửng, nước mắt đã thấm đẫm nhìn anh ta.
Khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, Hàn Thanh cảm giác trái tim của anh ta như bị dồ vật gì đó bén nhọn hung hăng đâm một cái quấn lấy khiến cho anh ta không lấy lại tinh thần.
Chờ đến khi định thần lại, anh ta đã cúi đầu chặn lại miệng của cô ấy.