Quản gia rất ngạc nhiên, vốn tưởng rằng cô nhận tiền là chấp nhận lời này của ông chủ, không ngờ cô lại…
Sự xoay chuyển thế này khiến quản gia có phần ngoài ý muốn, nhìn thấy người phụ nữ ẩn chứa sự gian xảo giữa lông mày, quản gia không nhịn được dần nhếch khỏe môi.
Quả nhiên, người phụ nữ có thể lọt vào mắt cậu chủ thì không giống.
Ông ta nên lựa chọn tin cậu chủ. Có thể khiến cậu chủ kiên quyết nói rằng mình sẽ không từ bỏ người yêu trong lòng, sao có thể tùy tiện nhận tiền rời đi như thế?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Ông ngoại, ông có cần uống trà không, con rót chén trà cho ông nhé?”
Uất Trì Kim tức đến trực tiếp lớn tiếng: “Không cho cô gọi tôi là ông ngoại!”
Hàn Mộc Tử nháy mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Vì sao ạ? Ông ngoại cũng đã đưa lì xì gặp mặt cho con rồi, con không gọi là ông ngoại thì vô lễ lắm”
“Tôi bảo cô nhận tiền là bảo cô…”
Nhưng không đợi Uất Trì Kim nói nốt về sau, Hàn Mộc Tử đã xoay người đi pha trà, để lại người trong phòng thư ký nhìn nhau.
Thật lâu sau, Uất Trì Kim nhìn quản gia: “Cô ấy đi đâu rồi?”
Quản gia nháy mắt, nghĩ lại cuộc trò chuyện ban nãy, thử thăm dò hỏi: “Có thể là đi pha trà cho ông rồi?”
Uất Trì Kim: “… Pha trà gì? Tôi uống trà cô ta pha sao?” Quản gia lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Tôi thấy cô gái này khá thông minh.” Lời khen của ông ta khiến trong lòng Uất Trì Kim không thoải mái, dẫu sao thì cho đến bây giờ ông ta vẫn muốn Đoan Mộc Tuyết là cháu dâu mình, nghe thế lạnh lùng hừ một tiếng: “Một con nhóc con mà cũng tỏ vẻ thông minh trước mặt tôi. Nhận tiền rồi còn muốn chiếm lợi thế giới này làm gì có chuyện tốt thế!”
Giọng điệu của ông ta rất cương quyết, quản gia nghe thấy có phần lo lắng, đối diện với lão già khôn khéo lăn lộn trên thương trường mấy chục năm này, Hàn Mộc Tử cũng chỉ là nhóc con mà thôi.
Nhưng làm một quản gia, ông ta cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể im lặng lùi về sau một bước, giữ yên lặng.
“Cô ấy còn muốn chơi chữ với tôi, Vu Ba, đợi lát nữa con nhóc đó quay lại thì ông đi nói với cô ta, tôi sẽ không uống trà cô ta pha, bảo cô ta thức thời tự rời khỏi công ty, nếu không thì đừng trách lão già tôi tự mình ra tay đuổi cô ta ra khỏi công ty.
Quản gia: “…”
Có khổ mà không nói được, ông ta không muốn làm như thế, nhưng… không thể không làm.
Qua một lúc, Hàn Mộc Tử bưng một chén trà về, chén trà còn đang nóng, cô bưng trà đến trước mặt ông già Uất Trì Kim, sau đó khom người đặt chén trà lên bàn.
“Ông ngoại, đây là trà cháu vừa mới pha, nếu ông không ghét bỏ thì thử xem.”
Dù cô rất để ý ông ngoại của Dạ Mạc Thâm xóa đi quá khứ của cô và Dạ Mạc Thâm, hơn nữa còn bảo người khác đính hôn với Dạ Mạc Thâm, không muốn để cô ở cùng với Dạ Mạc Thâm.
Nhưng nói thế nào thì đối phương cũng là người thân của Dạ Mạc Thâm, hơn nữa còn là quan hệ ông ngoại ruột.
Đương nhiên là cô hy vọng có thể có được sự tin tưởng của ông ta rồi.
Hơn nữa cô cũng không hy vọng tình cảm của mình và Dạ Mạc Thâm bị bề trên phản đối, không được chúc phúc.
Bây giờ có rất nhiều cặp đôi ở với nhau đều không được bề trên đồng ý, thậm chí lời chúc phúc thật lòng cũng không có, thế này thì rất khó chịu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Uất Trì Kim nhìn chằm chằm chén trà đó, lạnh lùng hừ một tiếng, không giơ tay ra chạm vào, nhưng cách gần như thế, mùi trà vẫn xông vào trong hô hấp của ông ta.
Ông ta ngửi thấy mùi trà thơm đậm, cảm thấy cơn thèm ăn của mình bị hấp dẫn.
Uất Trì Kim thích trà ngon.
Rất nhiều người đều biết chuyện này, mà Hàn Mộc Tử không có nhiều thời gian chuẩn bị, chỉ có thể đầu cơ trục lợi.
“Vu Ba!” Uất Trì Kim kêu tên quản gia!
Quản gia Vu Ba tỉnh táo lại, yên lặng nhìn ông lão một cái, lại nhìn chén trà đó, nhận lệnh bước lên phía trước.
“Cô này, nếu cô đã nhận chi phiếu thì mời rời khỏi công ty đi, bây giờ nhân lúc còn chưa lớn chuyện, nếu rời đi cô cũng có thể diện, còn lại đến lúc…
Hàn Mộc Tử ừm một tiếng, nhìn Uất Trì Kim: “Ông ngoại nói hôm nay cho con nghỉ sao?”
Uất Trì Kim: “…”
Quản gia: “…”
Trong chốc lát, Uất Trì Kim lạnh lùng hừ một tiếng: “Vu Ba, không cần khách sáo, nói vào trọng điểm. Quản gia Vu Ba nặng nề gật đầu, đứng ra một bước, cứng rắn nói: “Cô Hàn, ông chủ nhà chúng tôi nói, bảo cô nhận tiền rồi thì mau rời khỏi công ty, rời khỏi cậu chủ Uất Trì Thâm của chúng tôi, tiền trong tấm chi phiếu đó đủ để cô sống không lo nghĩ cả đời còn lại. Nếu cô không biết tốt xấu còn lằng nhằng, người nhà họ Uất Trì chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh buộc cô đi, đến lúc đó nhẹ thì tổn thương ngoài da, mà nếu nặng thì… không nên nói nữa.”
Lời nói này rất trực tiếp, Uất Trì Kim nhìn khen ngợi quản gia Vu Ba một cái, lộ ra vẻ mặt hài lòng. Theo lý mà nói bọn họ đã nói rõ ràng thế rồi, nếu da mặt Hàn Mộc Tử hơi mỏng một chút thì nên cầm tiền rời đi, nhưng cô vẫn cười đứng cạnh bàn như cũ, nhẹ nhàng nói: “Thực ra con có khả năng kiếm tiền, ông ngoại không cần lo lắng cho nửa đời sau thay cho con, hơn nữa… con tưởng rằng tấm chi phiếu này là lì xì ông ngoại cho con, nếu như không phải thì con không nhận nữa.”
Nói rồi, cô đặt lại phong bì lên bàn lần nữa.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ cô lại trả lại phong bì, đây cũng đồng nghĩa với trả lại tiền cho ông Uất Trì, thể hiện rõ mình sẽ không vì tiền mà rời bỏ Uất Trì Thâm sao?
Ánh mắt quản gia Vu Ba nhìn cô lại càng thêm vừa ý.
Nhưng sắc mặt Uất Trì Kim lập tức đen lại, giọng nói hung ác: “Cô thế này là có ý gì? Nhận tiền của Uất Trì Kim tôi rồi, cô còn dám trả lại?”
Hàn Mộc Tử mỉm cười nói: “Ngoài trừ lễ gặp mặt ông ngoại cho con, nếu không con sẽ không nhận số tiền này.”
Uất Trì Kim híp mắt lại nhìn cô, từ khi gặp mặt đến bây giờ cô vẫn luôn đúng mực, hơn nữa cũng không hề có cảm xúc sợ hãi mình chút nào, trả lời thâm sâu, lúc nào cũng có thể ứng biến.
Tính khí thế này lại khiến ông ta rất ngạc nhiên.
Uất Trì Kim ông ta cũng rất tán thưởng cô gái như thế này, ưu tú hơn những cô gái gặp chuyện thì hoảng hốt khóc lóc nhiều.
Đáng tiế!
c “Lúc cô đi pha trà đã mở phong bì rồi chứ?” Uất Trì Kim trầm giọng hỏi, nhưng không đợi Hàn Mộc Tử trả lời lại, ông ta lại nói: “Là chê tiền tôi cho không đủ nhiều? Vậy cô nói xem, cô muốn bao nhiêu? Chỉ cần cô bằng lòng rời khỏi cháu ngoại tôi, muốn bao nhiêu thì tôi cho cô bấy nhiêu.”
Ông ta nói rất xa xỉ, dáng vẻ vì cháu ngoại mình cái gì cũng có thể lấy ra được: Hàn Mộc Tử nhíu mày, không nhịn được hỏi một câu: “Ý của ông ngoại là, chỉ cần con bằng lòng rời khỏi anh ấy, dù con muốn gì thì ông đều đồng ý với con?”
Uất Trì Kim không hài lòng trừng cô một cái, nặng nề ừ một tiếng.
Mà Vu Ba lại cảm thấy không ổn, sao lại cảm thấy cô gái trước mắt không dễ dàng thỏa thuận như cô gái bình thường thế, hơn nữa vẻ mặt của cô bây giờ… khiến người ta cảm thấy cô không thực sự muốn cái gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo lời cô nói ra suýt nữa khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ngất mất: “Ông ngoại, con không muốn nhiều, nhưng ông đã rộng rãi như thế thì đưa nhà họ Uất Trì cho con là được rồi.”