Nhắc tới việc báo cảnh sát, vẻ mặt của mẹ Thẩm đột nhiên trở lên kỳ lạ, bà ta không dám trả lời câu hỏi của cô.
Thẩm Kiều chỉ có thể cầm điện thoại trong túi ra: “Bây giờ con gọi báo cho cảnh sát.”
“Con đừng báo cảnh sát!” Mẹ Thẩm nắm lấy tay cô, ánh mắt bà ta hoảng sợ nói với cô: “Kiều, chuyện này báo cảnh sát cũng không giải quyết được việc gì, tên đó có thề đã cầm tiền chạy mất rồi!”
“Chạy mất cũng có thể báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý chuyện này, tên đó cầm một số tiền lớn như vậy chạy mất, việc này chính là lừa đảo.” Thầm Kiều giả vờ muốn gọi điện thoại, mẹ Thẩm hoảng sợ, bà ta nhanh chóng giật điện thoại của cô.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Con đừng báo cảnh sát!”
Mà cha Thầm cuối cùng cũng không nghe nổi cách nói chuyện của mẹ Thẩm nữa, ông ấy trực tiếp mở cửa phòng ra giận dữ hét lên: “Kiều con đừng nghe mẹ con nói dối, thật ra số tiền đó bị bà ta cầm đi đánh bạc!”
“Ông đừng nói!” Mẹ Thẩm tức giận đứng dậy chạy đến chỗ cha Thẩm đề bịt miệng ông ấy nhưng cha Thầm đã nói ra: “Tôi nói là sự thật? Bà xem con bé Kiều nhà ta còn chưa đủ khổ à? Lúc trước bà cầm một tỷ năm mươi triệu đi trả? Bây giờ bà thua sạch lại còn muốn đến tìm con bé đòi tiền à? Không bằng bà giết chết con bé đi!”
Thẩm Kiều: “…”
Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Cô không ngờ tới chỉ vài năm sau mà tình huống trong nhà cô đã tệ đến như vậy. Cô lặng im đi đến trước mặt mẹ Thẩm, giọng cô run rầy nói với bà ta: “Mẹ, từ lúc nào mà mẹ dính vào cờ bạc vậy?”
Mẹ Thẩm cụp mắt xuống, bà ta không dám lên tiếng.
“Trong khoảng thời gian gần đây, bà ta cảm thấy con gả đến nhà họ Dạ, thấy có tiền rồi thì khoe khoang chơi bời, hằng ngày đi nói phét với người ta, sau đó bị người ta dụ dỗ vào cờ bạc.”
Thẩm Kiều: “…Cho nên, lần trước mẹ đến tìm con vay tiền thật ra là do tiền trong nhà đã bị mẹ đánh bạc mất hết? Vì vậy mẹ mới đi tìm tệ đến như vậy. Cô lặng im đi đến trước mặt mẹ Thẩm, giọng cô run rầy nói với bà ta: “Mẹ, từ lúc nào mà mẹ dính vào cờ bạc vậy?”
Mẹ Thẩm cụp mắt xuống, bà ta không dám lên tiếng.
“Trong khoảng thời gian gần đây, bà ta cảm thấy con gả đến nhà họ Dạ, thấy có tiền rồi thì khoe khoang chơi bời, hằng ngày đi nói phét với người ta, sau đó bị người ta dụ dỗ vào cờ bạc.”
Thẩm Kiều: “..Cho nên, lần trước mẹ đến tìm con vay tiền thật ra là do tiền trong nhà đã bị mẹ đánh bạc mất hết? Vì vậy mẹ mới đi tìm tệ đến như vậy. Cô lặng im đi đến trước mặt mẹ Thẩm, giọng cô run rầy nói với bà ta: “Mẹ, từ lúc nào mà mẹ dính vào cờ bạc vậy?”
Mẹ Thầm cụp mắt xuống, bà ta không dám lên tiếng.
“Trong khoảng thời gian gần đây, bà ta cảm thấy con gả đến nhà họ Dạ, thấy có tiền rồi thì khoe khoang chơi bời, hằng ngày đi nói phét với người ta, sau đó bị người ta dụ dỗ vào cờ bạc.”
Thẩm Kiều: “…Cho nên, lần trước mẹ đến tìm con vay tiền thật ra là do tiền trong nhà đã bị mẹ đánh bạc mất hết? Vì vậy mẹ mới đi tìm có phải mẹ nghĩ con rất giàu đúng không? Hay mẹ nghĩ con ở nhà họ Dạ rất sung sướng. Con gả đến nhà họ Dạ cũng được gần năm rồi, mẹ đã bao giờ hỏi thăm con…Dù chỉ là một câu ‘Dạo này con thế nào rồi’ không?”
Mẹ Thẩm sững sờ đứng tại chỗ, bà ta ngây người nhìn cô.
Một lát sau bà ta giống như một kẻ điên, bà ta nắm cánh tay cô rồi nói: “Cô nói câu này là cô ý gì? Có phải cô không muốn giúp tôi đúng không? Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy mẹ mình chết à? Cô là cái đồ con gái bất hiếu, tôi nuôi dạy cô ăn học bao nhiêu năm hóa ra tôi nuôi phải một đứa bạc tình đúng không?”
Nói đến đây, mẹ Thẩm giơ tay lên đánh thằng vào người cô, bà ta đánh cô một cách tàn nhấn.
Thẩm Kiều đứng yên tại chỗ, cô cắn chặt một dưới nói: “Kể cả mẹ có đánh chết con thì con cũng không cầm tiền đến đây!”
Cha Thẩm cũng chạy ra khuyên can mẹ Thẩm: “Bà đánh con bé làm gì? Bà cầm một tỷ năm mươi triệu từ chỗ con bé vẫn chưa đủ à? Kiều nhà ta gả cho một tên khuyết tật, làm sao chúng ta biết được con bé ở nhà họ Dạ sống như thế nào? Bà đừng có học bao nhiêu năm hóa ra tôi nuôi phải một đứa bạc tình đúng không?”
Nói đến đây, mẹ Thẩm giơ tay lên đánh thằng vào người cô, bà ta đánh cô một cách tàn nhẫn.
Thẩm Kiều đứng yên tại chỗ, cô cắn chặt một dưới nói: “Kể cả mẹ có đánh chết con thì con cũng không cầm tiền đến đây!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cha Thẩm cũng chạy ra khuyên can mẹ Thẩm: “Bà đánh con bé làm gì? Bà cầm một tỷ năm mươi triệu từ chỗ con bé vẫn chưa đủ à? Kiều nhà ta gả cho một tên khuyết tật, làm sao chúng ta biết được con bé ở nhà họ Dạ sống như thế nào? Bà đừng có Cô cúi đầu, cô thất thần nhìn vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ, sau đó cô không nhịn được bật cười.
Cô bị thương như thế này, về nhà mẹ đẻ lại không có ai quan tâm hỏi han cô một câu, hơn nữa họ còn làm cô bị thương thêm.
Có lúc cô đã suy nghĩ, rốt cuộc cô có phải là con gái ruột của nhà họ Thẩm không, tại sao thái độ của cha mẹ thẩm đối với cô lại khác Thẩm Nguyệt như vậy!
“Kiều, con mau đi nhanh!”
Cuối cùng cha Thầm không nhìn nổi hoàn cảnh này nữa, ông vội vàng đi đến chặn mẹ Thẩm, sau đó bảo Thẩm Kiều nhanh chóng rời đi.
Hành động này của cha Thẩm làm tâm trạng của cô tốt hơn, Thẩm Kiều cảm ơn, nhìn cha Kiều một cái, sau đó cô gật đầu rồi đi ra khỏi nhà họ Thẩm.
Đi trên đường lớn, đột nhiên Thẩm Kiều cảm thấy cô không có chỗ nào để về cả.
Bất thình lình chuông điện thoại của cô reo lên, Thẩm Kiều không định trả lời cuộc gọi, nhưng tiếng chuông điện thoại này vang đi vang lại.
Cuối cùng Thẩm Kiều cầm điện thoại ra đổ chuông liên tục, cô không còn cách nào khác nên đành nhận cuộc gọi.
“A lô?”
Giọng nói của cô iu xìu.
“Kiều!” Đó là giọng nói của Tiểu Nhan, giọng nói của cô ấy rất có sức sống, tinh thần của cô ấy rất phấn khởi: “Bây giờ cô đang ở đâu? Làm sao hôm nay cô không đi làm vậy?
Chẳng lẽ cô vẫn đang nghỉ phép à?”
Nghe thấy giọng nói của Tiểu Nhan, Thẩm Kiều dừng một chút, một lúc sau mới nói tiếp: “Ừ, hôm nay tôi xin nghỉ.”
“Á, hôm nay tôi cũng xin nghỉ, ngủ đến bây giờ mới dậy! Tôi đến chơi với cô được không? Hôm nay chúng ta cùng đi dạo một vòng đi!”
Thẩm Kiều liếc qua xung quanh, sau đó cô chớp mắt nói: “Chắc không được đâu?”
Với tâm trạng bây giờ của cô thì cô làm sao có hứng thú đi dạo phố?
“Cô nhanh nói cho cô biết địa chỉ của cô đi, tôi sẽ đến tìm cô, cô gửi vị trí cho tôi đi, tôi có chuyện cần nói với cô!” Tiểu Nhan trực tiếp ra lệnh cho cô, Thẩm Kiều không biết phải nói như nào thế nên cuối cùng cô vẫn gửi vị trí của mình cho cô ấy, sau đó cô tìm một chỗ rồi rửa sạch vết thương trên cánh tay của mình, sau đó đứng đợi Tiểu Nhan đến.
Lúc Tiểu Nhan tìm thấy cô, thì cô ấy nhìn thấy trên cánh tay cô có vết thương mới, vẻ mặt của cô ấy lập tức trở lên khó coi.
“Cô xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao cô có thể bị thương như vậy? Có phải cô gặp mấy bà già kia? Bọn họ đánh cô?”
Cô ấy hỏi liên tiếp mấy vấn đề, sau đó Thẩm Kiều nhìn cô ấy trả lời: “Không có gì, do tôi sơ xuất thôi.”
“Cô nói dối.” Tiểu Nhan trợn mắt trừng cô một cái, sau đó lôi cô lên xe: “Về nhà tôi xử lý vết thương trước đã.”
“Gộ,..
“Tôi nói cho cô biết, phó tổng giám đốc Dạ đã gọi điện cho tôi, nói hôm nay tâm trạng cô không tốt bảo tôi đến nói chuyện cho cô thoải mái hơn.”
Phó tổng giám đốc Dạ…
Dạ Lẫm Hàn?
Ánh mắt Thẩm Kiều thay đổi mấy lần, cô không nghĩ tới anh ta lại…
“Cô nói xem người đàn ông như anh ta có chuyện gì vậy? Anh ta muốn đối xử tốt với cô sao không tự đến đây an ủi cô? Lại bảo tôi đến nói chuyện với cô, cách theo đuổi này cũng lạ quá đi, hơn nữa cô chính là em dâu của anh ta, Kiều, nhất định tôi phải nói với cô chuyện này! Cho dù phó tổng giám đốc Dạ có đẹp trai cao lớn, lại còn là một người ôn nhu, nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta không phải là người tốt, anh ta lại làm chuyện đào góc tường nhà người khác, đây là chuyện không có đạo đức!”