“Thích… thích Dạ Mạc Thâm sao?” Thẩm Kiều cảm thấy vấn đề này thật khó, cô nháy mắt nửa ngày mới lắc đầu: “Không, tôi không thèm thích anh ấy!”
“Ha ha, cô nói dối!” Tiểu Nhan không chút do dự vạch trần cô, cô ấy cười híp mắt nói tiếp: “Cô thích anh ấy”
“Không! Tôi không thích anh ấy!” Thẩm Kiều bĩu môi bác bỏ lời Tiểu Nhan, làm sao cô cũng không chịu thừa nhận chuyện mình thích Dạ Mạc Thâm.
Cứ việc hiện tại cô đã uống say, thế nhưng trong ý thức của cô thì chuyện cô thích Dạ Mạc Thâm thuộc về bí mật nhỏ của mình, cô cảm thấy… Đời này hẳn có thể che giấu được, cô không thể để người khác biết.
Dù sao chuyện cô thích Dạ Mạc Thâm trong mắt người khác chính là một chuyện rất buồn cười.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Bởi vì cô không có gì cả, cô cũng không đủ ưu tú, cô không xứng với người ở trên cao như Dạ Mạc Thâm.
Loại người có vết nhơ trong đời như cô lại thích anh, thật sự là quá buồn cười.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều không nhịn được cười ra tiếng. Trong mắt cô có nước mắt, dưới ánh đèn chiếu rọi làm cặp mắt long lanh nước mắt kia trông như khoảng biển rộng lớn.
“Ôi, hình như tôi nhìn thấy một khoảng biển!” Tiểu Nhan đột nhiên thốt lên một tiếng, sau đó cô ấy đưa tay bắt lấy Thẩm Kiều.
Nhưng cô ấy không cẩn thận nắm lấy tóc Thẩm Kiều, Thẩm Kiều đau đến hét lên một tiếng: “Này, cô bắt nhầm tóc của tôi rồi.”
“Thật sao? Thật sự xin lỗi.” Tiểu Nhan thu tay về: “Thế nhưng vừa rồi tôi thật sự thấy biển… ợ.”
Nói đến đây là Tiểu Nhan lại ợ rượu.
Thẩm Kiều buồn bực sờ mái tóc bị kéo đau, sau đó cô nằm sấp trên bàn, trong đầu lại nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thâm.
Anh thật sự rất đáng ghét, tại sao anh lại đến làm phiền mình trong lúc này? Rõ ràng bản thân muốn ly hôn với anh, nhưng tại sao cuối cùng cô còn nhớ đến anh chứ?
Chẳng lẽ… Cô thích Dạ Mạc Thâm hơn là ghét sao?
“Reng reng reng “
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, nhưng nó vang lên hồi lâu cũng không có người nghe máy. Hai cô gái uống rượu say mèm cụng ly cụng chén ở đây, còn điện thoại ở bên kia vang lên rồi yên lặng, yên lặng lại vang lên.
“Ôi! Ồn ào quá!” Cuối cùng Tiểu Nhan tức giận đến mắng một tiếng, sau đó cô ấy dùng sức đập chai rượu trên bàn rồi đứng dậy đi cầm điện thoại lên nghe: “Anh là ai vậy?”
Cô ấy nổi giận đùng dùng!
Bên này Dạ Mạc Thâm nghe thấy giọng nói kia, anh không nhịn được nhíu mày.
Đây rõ ràng không phải giọng nói của Thẩm Kiều, anh nhếch môi lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”
“Hả?”‘ Tiểu Nhan nghe thấy hình như giọng nói này có chút quen thuộc: “Tôi là ai mắc mớ gì tới anh chứ? Không phải anh gọi điện thoại cho tôi sao? Ợ! Thế mà anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi là ai à, tôi chém chết anh bây giờ!”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Một lát sau, giọng nói lạnh lếo của anh lại vang lên lần nữa: “Cô là Tiểu Nhan sao?”
“Ể, sao anh lại biết tên của tôi?”
“Thẩm Kiều ở đâu?”
“Thẩm Kiều … Thẩm Kiều là ai?”
Tiểu Nhan vừa nói vừa ợ một hơi rượu, cô ấy nói chuyện mơ mơ màng màng không rõ ràng đầu duôi.
Đến bây giờ Dạ Mạc Thâm có thể kết luận, Tiểu Nhan đã uống say, mà hiện tại cô ấy còn cầm điện thoại của Thẩm Kiều nói nhảm, nói không chừng Thẩm Kiều…
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên hơi thở trên người Dạ Mạc Thâm trở nên lạnh lẽo, ngay cả giọng nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn: “Cô nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, nếu không… Tiền thưởng năm nay của cô sẽ không còn.”
Tiểu Nhan thích tiền, coi như uống say không còn biết gì thì cô ấy cũng sẽ có lưu nó trong tiềm thức, nghe đến tiền tài là cô ấy đã lập tức kịp phản ứng.
“Cô ấy ở chỗ của tôi!” cô ấy đứng thẳng người, sau đó nhìn sang chỗ của Thẩm Kiểu nói: “Thẩm Kiều … ở nhà tôi!”
Hai mươi phút sau.
Tiểu Nhan đứng cúi lưng ở cửa ra vào nhìn hồi lâu rồi mới mở cửa ra, cửa vừa mở ra là cơ thể của cô ấy đã không thể khống chế ngã đến trước mặt. Động tác của Dạ Mạc Thâm rất nhanh, anh không để lại dấu vết mà đã tránh sang bên cạnh.
Mắt thấy Tiểu Nhan sắp té trên Ê mặt dất, Tiêu Túc đứng ở bên cạnh tranh thủ thời gian đưa tay ra đỡ cô Xáấy.
Vừa mới đỡ được Tiểu Nhan, cô ấy cứ như một con bạch tuộc nhảy vào trong ngực của cậu ta, sau đó “ôm vòng qua cổ cậu ta nói: “Ôi, sao hai người lại đến nhanh như vậy? Hì hì, dáng người của anh rất tốt, tôi có thể sờ cơ bụng của anh không?”
Tiểu Nhan say rượu trêu ghẹo Tiêu Túc, Tiêu Túc lập tức mặt đỏ lên.
Cậu ta vô thức nhìn Dạ Mạc Thâm, sau đó căng thẳng mở miệng nói: “Cô…cô mau xuống đi.”
Nói xong cậu ta tự tay kéo Tiểu Nhan từ trên người mình xuống.
“Không! Cơ thể của anh thật là ấm áp, tôi muốn ôm anh! Hì hì!” Tiểu Nhan như một đứa bé cọ trên người Tiêu Túc, bờ môi cô ấy đã dán lên cổ cậu ta, còn cả người toàn là mùi rượu.
Đáy mắt Dạ Mạc Thâm không chút gợn sóng, anh vốn không thèm đề ý đến cảnh tượng này. Anh nhếch môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng đầy xe lăn đi vào trong phòng.
Mới vừa đi vào là lông mày của anh đã nhíu lại bởi vì mùi rượu gay mũi trong phòng đập vào mặt, nồng độ cồn trong không khí vừa nghe đã biết hai người kia đã uống bao nhiêu.
Chết tiệt!
Người phụ nữ kia không biết tình hình cơ thể của mình như thế nào sao? Thế mà hoàn toàn không để lời dặn dò của bác sĩ trong lòng mà còn chạy đến đây để uống rượu.
Thật sự là người phụ nữ không sợ chết!
Dạ Mạc Thâm nổi giận đùng đùng bước vào phòng khách, vừa vào anh đã bắt gặp sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt đau đớn nằm trên ghế sô pha.
Trên mặt đất gần đó có rất nhiều vỏ chai rượu nằm la liệt, còn có các loại đồ nướng ăn khuya mà bọn họ từng ăn, cả phòng hỗn loạn không chịu nổi.
Đối với người có bệnh thích sạch sẽ Dạ Mạc Thâm như mà nói, trước kia nhìn thấy cảnh này đoán chừng anh đã quay người rời đi rồi.
Nhưng hôm nay không giống như vậy. Anh thấy người phụ nữ kia nằm trong đống rác, nhưng mục đích anh tới đây là vì người phụ nữ này, cho nên dù có như thế nào anh cũng phải đưa cô di.
Thế nhưng mùi hương trong căn phòng này khiến người ta không chịu nổi.
Dạ Mạc Thâm ngừng thở, sau đó anh chuyển động bánh xe đi qua, nếu như nhìn kỹ thì hầu như bánh xe của anh đều tránh những thứ đồ thừa trên mặt đất. Đến cuối cùng Dạ Mạc Thâm dừng lại trước ghế sô pha, sắc mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Kiều .
“Ưm.”
Hình như Thẩm Kiều rất đau, cô ôm lấy bụng của mình ưm lên một tiếng.
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, anh thấy được bộ dáng này của cô lại càng nổi giận. Người phụ nữ này không biết yêu quý cơ thể của mình một chút nào, vậy thì anh cứu cô làm gì?
Nghĩ tới đây, anh chuẩn bị quay người chuẩn bị rời di.
Thế nhưng lúc vừa xoay người, anh lại nghe thấy Thẩm Kiều ưm lên một tiếng đau đớn, Dạ Mạc Thâm lập tức không đành lòng mà trực tiếp bế nứt Thẩm Kiều bị ôm lên cao chợt giật nảy mình, cô dùng sức giấy dụa.
Sau đó nhảy xuống, kết quả cô không cần thận đụng ngã chai rượu trên bàn, chai rượu đập trên mặt đất lập tức hóa thành rất nhiều mảnh vỡ.
Thẩm Kiều say rượu không biết, cô vẫn cất bước đạp lên mảnh vỡ.
Trong chớp mắt có một bóng dáng cao lớn đi qua trực tiếp ôm lấy cô, sau đó anh quấn chặt eo không để cho cô giãy dụa né tránh.
Tiêu Túc ở ngoài cửa thật vất vả tránh được trói buộc của Tiểu Nhan, kết quả vừa vào là cậu ta đã nhìn thấy cảnh tượng này. Tiểu Nhan mơ màng nhìn thấy một bóng người cao to đứng lên, mà hình như bóng dáng kia là…
“Đây… Đây là?” cô ấy bị dọa đến không ngậm miệng được.