Hàn Mộc Tử có nghe nói qua, nhà họ Uất Trì có thứ hạng cao trên thế giới, hơn nữa sản nghiệp đến bây giờ vẫn do một tay ông cụ lo liệu hết thảy.
Lúc đó khi cô làm nhà thiết kế, đã từng liên hệ với người của nhà họ Uất Trì, sau này đồng nghiệp của cô nhìn thấy người của nhà họ Uất Trì kích động đến điên, sau đó lập tức liền làm phổ cập khoa học cho cô.
Đặc biệt là chuyện bên lề, nhà họ Uất Trì vô cùng lợi hại, nhưng có lợi thì lợi hại, đến bây giờ vẫn cứ do một người già để ý đến gia sản.
Tuy rằng ông cụ đã có chút tuổi tác rồi, nhưng mà lại vô cùng khỏe mạnh, đầu óc cũng rất khôn khéo. Bất kỳ ai muốn hại ông ta, hay là muốn âm mưu cướp đoạt sản nghiệp của ông ta, đều bị ông ta làm cho tàn phế.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc ấy Hàn Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ, vì thế cô bèn hỏi một câu, vì sao ông ta vẫn luôn quan tâm đến mình, chẳng lẽ là do ông ta không có con gái hay sao? Hay là nói, ông ta không hề tín nhiệm ai cả?
Đồng nghiệp mới nói cho cô biết, ông cụ nhà họ Uất Trì có hai người con gái. Chẳng qua là sau này hình như có mâu thuẫn ồn ào, hai chị em cùng rời khỏi nhà họ Uất Trì, chỉ còn lại một ông cụ tự mình trông coi gia sản như thế. Cảm thán thay, có người sinh ra đã ở vạch đích, nhưng mà nhìn kỹ lại thì tiền bạc hay quyền lực cũng chỉ như rác rưởi mà thôi. Đáng thương cho bọn họ sinh ra đã có khởi điểm thấp, chỉ có thể không ngừng chạy thật nhanh trên đường, một khi dừng lại thì sẽ bị kẻ khác vượt qua, sau đó đứng cuối cùng, chỉ có thể ngước nhìn những kẻ to lớn kia.
Lúc đó Hàn Mộc Tử nghe nói hai người con gái nhà Uất Trì cũng chạy trốn, bỏ mặc những gia sản kia, cô cũng có chút cảm thán.
Đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì, mới có thể khiến cho hai người con gái đều bỏ mặc người ba lớn tuổi, cũng không cần những gia sản kia chứ?
Lúc đó cô chỉ cảm thấy mình cách những người này rất xa rất xa, cũng không ngờ đến bây giờ…
Dạ Mạc Thâm lại có thể kéo ra quan hệ với nhà họ Uất Trì.
Mà Tống An và Tống Tâm, vậy mà lại có thể chính là Uất Trì An và Uất Trì Tâm của năm đó.
Hết thảy những điều này, đều khiến cô không thể nào tưởng tượng đến, cũng làm cho kẻ khác khó mà tin được.
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới của mình, tài liệu ở trong tay bị cô nằm đến biến dạng. Hàn Thanh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không hề mở miệng nói gì.
Tô Cửu mấp máy cánh môi của mình, cô ta muốn nói chút gì đó với Hàn Mộc Tử, nhưng Hàn Mộc Tử đang ngồi ở trong xe lại đột nhiên đẩy cửa xe ra, sau đó liều mạng chạy đi.
Hai người sửng sốt, sau đó mới nhìn thấy một hình bóng thon dài ngay thẳng bước ra từ cửa chính của tòa nhà cao tầng phía trước. Khuôn mặt quen thuộc, mặt mũi anh tuấn, toàn thân quanh quẩn khí chất lạnh lùng, đây không phải chính là Dạ Mạc Thâm sao?
Hoá ra là Hàn Mộc Tử nhìn thấy cậu ta nên mới đẩy cửa xe ra.
Hàn Thanh và Tô Cửu liếc nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng đi theo xuống xe. Hàn Mộc Tử nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đầu tiên, cô cứ thế mà lập tức leo thẳng xuống xe, sau đó chạy vội về phía anh. Nhưng mà bước chân của cô cũng không nhanh bằng Hàn Thanh. Rõ ràng là cô nhìn thấy mình cách Dạ Mạc Thâm rất gần, nhưng một bàn tay to lại đột nhiên bắt lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.
“A.” Hàn Mộc Tử sợ hãi hô lên một tiếng, muốn giãy dụa thoát ra.
“Trở lại mau.” Hàn Thanh túm cô trở về, Hàn Mộc Tử vừa khăng khăng muốn rút tay của mình ra, vừa nói: “Anh, anh buông em ra, buông em ra.”
Hàn Thanh cau mày, không hề buông cô ra, chỉ là giọng nói đầy lạnh lùng: “Bây giờ cậu ta không nhận ra em, em đi qua đó tìm cậu ta cũng không có ít gì chứ.”
“Em không tin, lúc này mới qua bao lâu chứ, sao anh ấy có thể không nhận ra em, anh… Anh buông em ra, em muốn đi hỏi anh ấy”
Hàn Mộc Tử thấy anh trai từ đầu tới cuối đều không buông tay, cô hung dữ, trực tiếp cúi đầu xuống cắn một cái trên tay của Hàn Thanh.
Có lẽ là do Hàn Thanh không đoán được cô sẽ đột nhiên dùng chiêu này, cơn đau trong nháy mắt làm anh ta buông lỏng tay ra, ngây người nhìn Hàn Mộc Tử chạy tới chỗ của Dạ Mạc thậm.
Cô không quan tâm mà chạy tới hướng của Dạ Mạc Thâm, chờ đến lúc cô ngăn cản lối đi của Dạ Mạc Thâm, lúc cô thật sự đứng lại ở trước mặt của anh, Hàn Mộc Tử vẫn còn đang thở hổn hển.
Đôi chân dài của Dạ Mạc Thâm bởi vì cô đột nhiên chạy tới ngăn cản anh, nên đã dừng lại.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mắt tóc tại bù xù, sắc mặt tái nhợt, viền mắt ứng đỏ, ngay cả cánh môi cũng không hề có màu máu, ấn đường xinh đẹp của Dạ Mạc Thâm lập tức nhăn lại.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau đó, anh coi cô như người phụ nữ mấy ngày nay tìm mọi cách để đến gần anh.
Giây tiếp theo, anh trực tiếp thu hồi ánh mắt của mình, vòng quanh qua Hàn Mộc Tử rồi đi.
Hàn Mộc Tử: “…”
Cô sửng sốt khoảng chừng năm giây mới phản ứng lại được, sau đó lại đuổi theo ngăn trước mặt Dạ Mạc Thâm.
Đôi mắt đẹp của Hàn Mộc Tử trừng lớn vô cùng.
Anh nhíu chặt ấn đường, trong con người và trên mặt hiện lên bộ dáng tràn ngập sự không kiên nhẫn. Là thật… Anh không nhận ra mình sao?
Không!
Cô không tin! Rõ ràng những lời tỏ tình mà anh nói ở bên tay trước kia đều giống như mới ngày hôm qua, cô và Đậu Nhỏ mỗi ngày đều chờ anh trở về.
Rõ ràng là mỗi buổi tối, anh đều sẽ đi vào trong giấc mơ của cô, đau đớn triền miên bên cô, nói lời nỉ non bên tại cô.
Bây giờ như thế này, sao lại lạnh như vậy?
“Anh, anh không nhận ra em sao?” Lúc hỏi ra những lời này, Hàn Mộc Tử cảm giác giọng nói của mình cũng bắt đầu run lên.
Vấn đề này dường như chọc cho Dạ Mạc Thâm nở nụ cười, anh cong môi, bộ dáng tươi cười có phần hơi châm biếm.
“Cô gái này, tôi có cần thiết phải nhận ra cô không?” Dứt lời, anh theo bản năng mà nâng tay lên, khều một nhúm tóc đen mềm mại thuộc về Hàn Mộc Tử vào trong tay ngắm nghía. Ánh mắt nhẹ nhàng giương lên, dừng lại trên bờ môi nhợt nhạt của cô, không chút để ý mà mở miệng nói: “Cho dù muốn đến bắt chuyện với tôi, cũng phải tìm một lý do đàng hoàng đi chứ? Cô đến một cách điên cuồng thế này, là muốn cố tình muốn thu hút sự chú ý của tôi à?”
Hàn Mộc Tử: “…”
Bởi vì lời nói và thái độ của anh, vẻ mặt của Hàn Mộc Tử càng thêm tái nhợt. Mắt thấy tay anh còn đang thưởng thức mái tóc đen của mình, bộ dáng thờ ơ và tuỳ tiện. Hàn Mộc Tử cảm thấy ngực của mình đau nhói lên từng cơn, cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp nắm lấy tay của anh, nghẹn ngào nói: “Anh đừng làm loạn nữa, trở về với em đi.”
Dạ Mạc Thâm vốn chỉ thưởng thức mái tóc đen mềm mại của cô, cảm thấy phương pháp bắt chuyện của người phụ nữ này vô cùng kỳ lạ.
Người phụ nữ khác bắt chuyện với anh, chỉ hận không thể bày ra một bộ dáng xinh đẹp nhất của mình.
Còn cô thì ngược lại, quần áo mặc là đồ thường ngày còn chưa tính, ngay cả trang điểm cũng không làm, mặt mộc, hơn nữa mái tóc đen cũng vô cùng lộn xộn.
Thật sự không đẹp mắt chút nào cả.
Lúc cô cầm tay anh, Dạ Mạc Thâm hơi sửng sốt, giống như có cảm xúc tê tê dại dại nào đó thông qua cái nắm tay của hai người mà truyền sang, chui thẳng vào tim của anh.
Anh như bị điện giật mà rút tay của mình về, tiếp đó anh lui lại sau một bước, nhìn người phụ nữ trước mặt một cách chán ghét.
Sự chán ghét ở trong mắt anh cực kỳ rõ ràng, ánh mắt bỗng chốc làm cho Hàn Mộc Tử đau đớn.
“Anh đừng như vậy có được hay không?”
Cô nghẹn họng, nước mắt đã nổi lên ở hốc mắt, đôi mắt đẹp kia trợn lên rất to, dường như đang cố gắng mạnh mẽ chống đỡ cho nước mắt kia không rơi xuống. Chỉ cần cô nháy mắt, những nước mắt đó sẽ như trân châu mà lăn xuống.
“Mấy ngày nay, em một mực chờ anh, anh có biết chúng em tìm anh bao lâu rồi không? Đi, bây giờ chúng ta trở về nước thôi.
“Nhanh! Cậu Dạ bị người phụ nữ kia quấn lấy, các người nhanh kéo cô †a ra”
Không biết là ai hô lên một tiếng, tay của Hàn Mộc Tử liền bị hai người đàn ông cao to bắt lấy, cô có chút hoảng, nhìn qua phía Dạ Mạc Thâm.
“Cứu em, cứu em…”
ml thanh gào thét của người phụ nữ giống như con thú nhỏ, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu anh. Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Dạ Mạc Thâm không biết vì sao lại trở nên hơi khó chịu.