Khi Hàn Mộc Tử còn đang miên man suy nghĩ, thậm chí cô còn tưởng tượng ra cảnh lúc này được anh hôn lên thì tuyệt biết mấy.
Đột nhiên nghe thấy một câu nói vang lên, cô bất giác gật đầu.
Có điều rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ra điểm kỳ lạ.
Trong văn phòng lúc này chỉ có cô và Dạ Mạc Thâm, ngoại trừ anh ra thì ai có thể hỏi cô nữa chứ?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô khôi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện ra Dạ Mạc Thâm đã đứng lên từ lúc nào không biết, ánh mắt anh dừng trên mặt cô, tràn đầy ý tứ mỉa mai và thăm dò.
Lỗ tại cô nóng lên, không ngờ cô lại không cẩn thận mà mất hồn ở đây như vậy.
Hàn Mộc Tử chỉ có thể làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, cô quay đầu làm bộ máy móc tiếp tục lau cửa sổ.
Lộc cộc. Phía sau truyền đến tiếng bước chân tới gần, hình như Dạ Mạc Thâm lại đứng lên, chậm rãi tới gần cô, mỗi một bước chân anh đều như đang đạp lên trái tim cô, từng bước từng bước một khiến cô thổn thức.
Thấy anh ngày càng tới gần, trái tim Hàn Mộc Tử cũng đạp mỗi lúc một nhanh hơn.
Cô cũng không biết hiện giờ là tình huống gì nữa, rõ ràng hai người họ từng thân thiết như vậy nhưng lúc này anh lại như không hề quen biết cô.
Khi anh tới gần, cô làm sao có thể tiếp tục làm ra vẻ như không có chuyện gì được nữa chứ?
Hàn Mộc Tử siết chặt khăn ướt trong tay, khi cô xoay người muốn chạy đi thì đúng lúc đụng phải ngực Dạ Mạc Thâm.
“Ôi!”
Giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm vươn tay vây cả người cô trong vòng tay anh.
Hàn Mộc Tử theo năng giơ tay lên đỡ lấy ngực anh, cô mở to mắt nhìn Dạ Mạc Thâm với vẻ không thể tin nổi.
Anh đang làm gì vậy? Rõ ràng còn tránh cô như tránh tà vậy mà đột nhiên lại chủ động tới gần như vậy?
“Cô vào Tập đoàn Uất Trì là vì tôi sao?”
Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng giọng nói lại có chút quỷ mị, thân hình cao lớn đối lập với cô, nhìn từ phía sau, cả người anh đều bao trùm lên cô.
“Ngày đó ở ngoài cổng cô cũng là cố ý.” Lời này của anh không phải đang dò hỏi mà là chắc chắn như vậy. Hàn Mộc Tử nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Đương nhiên là cô không thể thừa nhận, nếu như cô nói rằng bản thân mình vào công ty này là vì anh thì chắc chắn sẽ bị đuổi cổ ra ngoài, Dạ Mạc Thâm bây giờ đã không còn giống với Dạ Mạc Thâm trước kia nữa rồi.
Vì vậy Hàn Mộc Tử ra sức lắc đầu phủ nhận.
Cho dù cô không ngừng phủ nhận nhưng đôi mắt lại tràn ngập hoảng loạn, khiến cho người ta khó mà không phát hiện ra rằng cô đang nói dối.
Hơn nữa… Dường như còn có cả những cảm xúc khác.
Nhưng cụ thể là gì thì Dạ Mạc Thâm lại không cách nào nhìn rõ ràng ra được.
Anh nheo mắt lại, hơi cong lưng, anh muốn dựa gần vào cô một chút để có thể cảm nhận được rõ ràng hơn.
Cứ như vậy Hàn Mộc Tử chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dựa sát càng ngày càng gần hơn, hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, nhịp tim của cô đập mỗi lúc một mau.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Cộc.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng khiến Hàn Mộc Tử bừng tỉnh.
George đứng trước cửa văn phòng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ như mới khám phá ra châu lục mới khi chứng kiến cảnh tượng này.
Hàn Mộc Tử khôi phục tinh thần trở lại, cô rời khỏi vòng tay Dạ Mạc Thâm, cả người như mất hồn vội vàng trốn khỏi văn phòng. Khi chạy qua người George, anh ta còn nhìn cô với vẻ mặt đầy hứng thú và tò mò.
Mãi đến khi cô đi khỏi, George mới đút tay vào túi quần, cười tà mị tiến vào.
“Uất Trì Thâm anh đúng là khiến tôi bất ngờ đây. Không phải dân tình đồn đại anh không đến gần phụ nữ sao? Ngay cả liếc mắt nhìn phụ nữ một cái mà anh cũng không nhìn, thế mà bây giờ lại…”
George đúng là được mở mang tầm mắt, anh ta có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không ngờ cậu cũng là một loại người với tôi.”
Dạ Mạc Thâm vẫn duy trì tư thế, nghe vậy anh thu tay lại, lạnh lùng trở về phòng làm việc.
Thật là đáng tiếc còn chưa thấy rõ được cảm xúc trong mắt cô mà lại để cô chạy mất. Ly cà phê đã uống được một nửa, Dạ Mạc Thâm lại bưng lên nhấp một ngụm.
George bước nhanh tới, cười ha hạ nhìn anh nói: “Hôn rồi sao?”
Động tác bưng cà phê của Dạ Mạc Thâm hơi dừng lại, may mà anh còn chưa uống, nếu không nghe được những lời này của George chắc chắn sẽ bị sặc chết mất.
Anh xoay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn anh ta. Bởi vì vừa chứng kiến cảnh tượng như vậy, George vẫn còn cho rằng Dạ Mạc Thâm và anh ta là cùng một loại người cho nên lúc này đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm anh ta chẳng những không sợ hãi mà còn nhởn nhơ trêu chọc.
“Cảm giác như thế nào hả?”
Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, anh đặt ly cà phê lên bàn rồi ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Đừng có suy bụng ta ra bụng người.”
Nói rồi, anh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, hương vị cà phê lan tỏa trong khoang miệng, sau đó anh lại thong thả, ung dung nói tiếp: “Tôi không giống với anh.” George ho khan một tiếng: “Anh với tôi không giống sao? Anh đừng có nói nữa, lúc trước tôi còn tưởng rằng chúng ta thật sự không giống nhau, cả cái công ty này ai mà không biết ông chủ Uất Trì không tới gần phụ nữ, muốn tiếp cận anh anh cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, tôi còn tưởng là thật, nhưng mà vừa rồi, tôi nhìn thấy cái gì hả?
George nghĩ lại cảnh vừa rồi anh ôm lấy cô gái trong vòng tay, dáng người còn hơi cúi xuống, chẳng phải đang muốn hôn thì làm gì?
Dạ Mạc Thâm khẽ mím môi mỏng, hơi thở của anh vô cùng lạnh lẽo.
“Anh có việc gì sao?”
Nhắc tới chuyện này, George lại khôi phục vẻ nghiêm túc, anh ta gật đầu nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi, anh biết ông già nhà tôi chứ?”
Dạ Mạc Thâm vẫn yên lặng cúi đầu xem sổ sách, vẻ mặt như không hề để tâm đến George.
“Ông ấy rõ ràng biết tôi thích vui chơi, thích phụ nữ nhiều thế nào vậy mà còn cố ý tìm cho tôi một vị hôn thê, tôi lập tức sai người điều tra cho tôi một chút thì phát hiện cô gái kia chẳng hợp gu tôi chút nào, hơn nữa nghe nói tính cách cô ta còn rất hung hãn, tương lai sau này cô ta và tôi ở bên nhau chẳng phải sẽ bị ép chết sao?”
Dạ Mạc Thâm không phản ứng lại, bàn tay anh vẫn chuyên tâm gõ phím, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
George có vẻ như đã quá quen thuộc với thái độ này của anh, anh ta cũng không để ý lắm, tiếp tục than vãn nỗi khổ tâm trong lòng.
“Đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý rồi, nhưng ông già nói nếu tôi không chịu sẽ thu thẻ ngân hàng của tôi, Uất Trì Thâm anh mau nghĩ cách giúp tôi đi.”
“Uất Trì Thâm, anh có nghe không đó? Mau nghĩ cách giúp tôi đi.”
Uất Trì Thâm ngẩng đầu, ánh mắng già thu thẻ ngân hàng của tôi tôi sẽ tới nhà ăn ăn nhờ ở đậu, dù sao thì ông Uất Trì cũng sẽ không đuổi tôi đi Air”
đâu.
“Tùy anh thôi.”
Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh nhạt như cũ, căn bản là anh chẳng thèm để ý đến chuyện này. Giống như tài sản nhà Uất Trì không có liên quan gì tới anh vậy.