Thật ra thì như vậy cũng tốt.
Từ giờ cứ để như thế này, giấu hết những cảm xúc thích anh ta vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình, cố gắng kìm nén không cho ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Điện thoại lại reo, Tiểu Nhan nhận ra đó là tin nhắn của Tiêu Túc.
“Tôi đã ra khỏi bệnh viện rồi cô đang ở đâu?”
Sắc mặt của Tiểu Nhan có chút thay đổi, vừa rồi vì quá căng thẳng nên cô đã quên hết những gì phải nói với cậu ta.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiểu Nhan vội vàng gửi lại một tin nhắn cho Tiêu Túc.
“Tôi đang trên đường đến bệnh viện, anh không cần phải tới đón, cám ơn”
Khi Tiêu Túc nhận được tin nhắn này thì cậu ta cảm thấy đầu lưỡi có vị đắng.
Cô ấy thậm chí không cho cậu ta một cơ hội để biểu hiện?
Nhưng dù vậy, Tiêu Túc vấn có chút lo lắng cho sự an toàn cá nhân của cô nên đã đáp lại.
“Báo cho tôi biển số xe, chú ý an toàn.”
Biển số xe?
Tiểu Nhan nhướng mày, Tiêu Túc nghĩ cô ấy đang đi ô tô riêng hay taxi nên yêu cầu cô ấy cấp biển số đúng không? Tiểu Nhan chỉ đáp: “Không phải, tôi đang ở trên xe của tổng giám đốc Hàn.
Anh ta có việc phải đến bệnh viện tìm Mộc Tử”
Nhìn thấy tin nhắn này thì Tiêu Túc nghi ngờ đọc lại vài lần, giống như đang xác nhận điều gì đó.
Một lúc sau thì cậu ta lại nhìn vào điện thoại và cười một mình.
Thì ra là như vậy.
Lúc Tiểu Nhan đến bệnh viện, vừa xuống xe liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa, lúc đầu cô ấy còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi định thần nhìn lại thì phát hiện ra là Tiêu Túc.
Đúng là cậu ta phải không?
Tiểu Nhan nhớ rằng lúc trước cậu ta gọi cho mình và nói rằng cậu ta đã ra khỏi bệnh viện, lúc đó cô vốn nghĩ rằng cậu ta đã đi rồi nhưng không ngờ rằng cậu ta vẫn còn ở dưới lầu.
Nhìn thấy Tiểu Nhan thì Tiêu Túc nở một nụ cười dịu dàng, dưới ánh đèn dịu dàng thì vết sẹo trên mặt cậu ta cũng dịu đi một chút: “Đến rồi sao?”
Tiêu Túc như vậy khiến Tiểu Nhan không biết mình có tâm trạng gì, trong lòng có chút phức tạp.
Cô ấy gật đầu: “Sao anh không lên?”
“Đi lên cái gì? Không phải cô muốn tới sao?
Nhân tiện ở chỗ này chờ cô”
Người nào đó còn nhân tiện đưa cô ấy đến đây, thì tại sao cậu ta không thể nhân tiện đợi cô ở đây?
Tiểu Nhan đỏ mặt bởi lời nói thẳng thừng của Tiêu Túc, lỗ tai nóng bừng lên, nếu cô ấy nhớ không lầm thì cô ấy đã từng nói với Tiêu Túc rồi, tâm trạng của cô ấy vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa nên hy vọng cậu ta không nên đến làm phiền mình.
Bây giờ cậu ta…
Có phải cậu ta nghĩ rằng tâm trạng của mình đã được sắp xếp ổn thỏa?
Thực tế thì tâm trạng của Tiểu Nhan lúc trước rất bình tĩnh.
Chỉ sau khi nhìn thấy Hàn Thanh thì đầu óc cô ấy lại bắt đầu rối tung lên.
“Tổng giám đốc Hàn”
Đây suy tư thì Tiêu Túc liền hướng phía sau lưng mang theo ý cười: “Mợ đang chờ anh ở trên uy”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
lâu.
Ánh mắt Hàn Thanh không chút dấu vết liếc nhìn anh ta một cái, sau đó hừ nhẹ một tiếng đi thẳng lên lầu.
Sau khi anh ta rời đi thì ánh mắt của Tiểu Nhan di chuyển dọc theo bóng dáng của anh ta trong vô thức, nhưng Tiêu Túc đột nhiên đứng trước mặt cô ấy, chặn bóng dáng của Hàn Thanh lại.
“Có lạnh không? Có đói bụng không? Anh em nhà bọn họ có chuyện muốn nói, tôi dẫn cô đi ăn cơm nhé?” Mặc dù đang hỏi, nhưng Tiểu Nhan lại cảm thấy cậu ta đã ra quyết định rồi.
Tất nhiên, nếu Tiểu Nhan muốn từ chối thì cậu ta cũng không thể ép cô ấy đi cùng mình.
Nhưng Tiểu Nhan không phải là người thiếu hiểu biết như vậy, anh em người ta nói chuyện, thì một người ngoài như cô ấy thì xen vào làm gì?
Vì vậy, cô ấy gật đầu.
“Được rồi, đúng lúc cảm thấy hơi đói.”
Tiêu Túc nghe vậy thì cũng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười với cô ấy sau đó ngừng nói.
Thật ra cậu ta cũng muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng mà thật sự không biết phải nói gì, vì cậu ta sợ nếu nói quá nhiều sẽ làm mất lòng đối phương.
Khi gần như đã ăn xong thì Tiểu Nhan đặt thìa xuống và Tiêu Túc đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
Tiểu Nhan bắt kịp.
“Hãy để tôi thanh toán cho”
Ai biết trong nháy mắt thì Tiêu Túc đã thanh toán tất cả rồi, cậu ta liền gọi cô ấy ra khỏi tiệm, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, mới đuổi theo nói: “Chúng ta chia đôi nhé? Ngày mai tôi sẽ cho anh tiên mì”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Túc dừng lại và bất đắc dĩ nhìn lại cô ấy.
“Chỉ là một bát mì mà thôi, cô không cần phải có tâm lý gánh nặng.”
“..
Tiểu Nhan người bị chọc trúng tâm tư: “…
“Tuy rằng tôi thích cô,nhưng cô cũng không Khi gần như đã ăn xong thì Tiểu Nhan đặt thìa xuống và Tiêu Túc đứng dậy đi đến quầy thanh toán.
Tiểu Nhan bắt kịp.
“Hãy để tôi thanh toán cho”
Ai biết trong nháy mắt thì Tiêu Túc đã thanh toán tất cả rồi, cậu ta liền gọi cô ấy ra khỏi tiệm, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, mới đuổi theo nói: “Chúng ta chia đôi nhé? Ngày mai tôi sẽ cho anh tiên mì”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Túc dừng lại và bất đắc dĩ nhìn lại cô ấy.
“Chỉ là một bát mì mà thôi, cô không cần phải có tâm lý gánh nặng.”
“..m Tiểu Nhan người bị chọc trúng tâm tư: “…
“Tuy rằng tôi thích cô,nhưng cô cũng không bệnh viện, yên lặng đi vào thang máy, trong thang máy bây giờ chỉ có tiếng thở của nhau.
“Tiêu Túc.”
Tiểu Nhan bất ngờ gọi tên cậu ta.
Tiêu Túc quay đầu lại: “Hả?”
“Anh, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, không đáng đâu” Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau trong không khí, cô ấy chọn cách khéo léo hơn để từ chối cậu ta: “Anh biết tôi có người khác trong trái tim mình, nếu anh cứ như vậy với tôi thì sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Tôi đã biết anh nhiều năm như vậy rồi nên tôi biết anh là người như thế nào. Anh thực sự rất tốt và xuất sắc, nhất định có thể tìm thấy…”
Trước khi cô ấy có thể nói hết những lời sau thì Tiêu Túc đã ngắt lời cô ấy.
“Tiểu Nhan, cô nghĩ rằng… tôi là một người rất tốt. Nếu cô cho rằng tôi là người tốt, vậy tại sao không thử ở bên tôi?”
Hô hấp của Tiểu Nhan cứng lại.
Cô ấy chỉ muốn khéo léo từ chối cậu ta, nhưng không biết rằng cậu ta lại chộp vào lời nói của cô ấy. Tiêu Túc đi về phía trước vài bước, đến gần Tiểu Nhan, khí tức trên người ngày càng mạnh: “Có thể, chúng ta thật sự có thể thử xem, có lẽ chúng ta là một đôi được trời đất tạo thành”