Nhìn cô như thế này, Uất Trì Diệc Thù bèn ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em về”
Lưng của anh Đường Viên Viên đã rất quen thuộc, cô hơi căng thẳng một chút, sau đó vẫn leo lên lưng anh, quen tay ôm lấy cổ anh.
“Cảm ơn anh, vậy em có thể ngủ một chút không?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thế là Đường Viên Viên dựa vào vai Uất Trì Diệc Thù mà ngủ.
Không chỉ ngủ thiếp đi mà cô còn nằm mơ.
Trong mơ, cô đã trưởng thành.
Sau đó tất cả những gì cô muốn đều đến. Đường Viên Viên nghĩ trưởng thành thật tốt, làm chuyện gì cũng tự do.
Chỉ là cô còn chưa nếm đủ mùi vị của một người trưởng thành thì đã bị Uất Trì Diệc Thù đánh thức.
Đường Viên Viên chỉ có thể mơ màng mở mắt ra: “Anh?”
“Ừ?” Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ nhìn cô: “Bình thường ngủ không ngon sao, sao ngủ sâu thế?”
Anh gọi cô một lúc lâu cô mới tỉnh lại.
Đường Viên Viên vẫn đang trong trạng thái mơ màng, cho nên cũng không có cảnh giác, dựa vào Uất Trì Diệc Thù nhẹ nhàng nói: “Anh, em vừa mơ về anh”
Cảm xúc của cô gái nhỏ rất rõ ràng, nhiệt liệt và ngây ngô, không mang theo bất kì tạp chất nào, cứ như vậy mà phô ra cho Uất Trì Diệc Thù nhìn.
Tình cảm như thế này…
Đôi mắt của Uất Trì Diệc Thù tối thêm một chút.
“Mơ gì về anh?”
“Hừ” Đường Viên Viên hừ nhẹ một tiếng: “Em không nói cho anh đâu”
Nói xong, cô mới phát hiện ra mình đang bị Uất Trì Diệc Thù ôm vào lòng, ngồi ở trên cục đá cách cổng trường không xa.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Động tác này khiến cho cả hai người nhìn có vẻ vô cùng thân mật, khiến khuôn mặt Đường Viên Viên hơi đỏ lên, cô giãy dụa đứng dậy.
Uất Trì Diệc Thù cũng đỡ cô lên.
“Đừng vội, em vừa tỉnh ngủ, cứ từ từ thôi”
“Anh ơi, mấy giờ rồi?” Đường Viên Viên hỏi.
“Sắp đến giờ đóng cổng rồi, ngồi thêm năm phút nữa rồi đi vào cũng được”
“A? Nhanh như vậy sao?” Đường Viên Viên hơi bối rối nói em đi vào trước đây. Anh, anh về trường sớm một chút nhé”
“Vậy thôi Uất Trì Diệc Thù cũng đứng dậy theo cô, đưa cô đến cổng trường.
Lúc cô gái nhỏ chuẩn bị chạy thẳng vào trong trường, lại như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nên dừng chân lại, sau đó quay đầu gọi Uất Trì Diệc Thù.
“Anh ơi?”
“Ừm, sao vậy?”
Đường Viên Viên mấp máy đôi môi anh đào, nhỏ giọng nhấn mạnh: “Anh, chuyện hôm nay anh đồng ý với em, anh không được phép quên đâu đấy”
Nghe cô nói vậy, Uất Trì Diệc Thù sững ra, một lát sau, khóe môi anh nhếch lên, bước lên trước xoa đầu cô, rồi lại bóp mặt cô nói: “Nghĩ gì thế? Anh đã hứa với em thì sẽ không quên”
Đôi mắt của cô gái nhỏ lập tức sáng lên: “Tốt quá! Anh ngủ ngon!”
Sau đó cô hài lòng đi vào trường.
Uất Trì Diệc Thù đứng yên ở cổng trường chờ cô đi khuất, sau đó mới thu lại ánh mắt, rời khỏi nơi đó.
Kết quả là vừa mới đi ngang qua chỗ tượng đài thì anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Chung Sở Phong.
Chung Sở Phong ngồi ở nơi đó, dáng vẻ cô đơn. Vừa nghe tiếng bước chân là anh ta đã biết Uất Trì Diệc Thù cũng đến đây, anh ta nở nụ cười trào phúng: “Cậu biết mình đang làm gì không?”
Uất Trì Diệc Thù mấp máy đôi môi mỏng, không trả lời anh ta.
“Nếu như bây giờ cậu rất tỉnh táo, thì cậu có biết mấy ngày trước cậu đã làm gì không?”