Bị cháu chắt nhắc nhở chuyện này, ông cụ Uất Trì cũng có phản ứng, vì vậy ông lập tức giục chất trai: “Vậy chúng ta đi ngay?”
“Vâng!”
Đậu Nhỏ gật đầu, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Tổng An hỏi đường rồi cùng ông cụ Uất Trì ra ngoài.
Nửa đêm, Tiểu Nhan đang ngủ mê man, đột nhiên cảm thấy dưới gối rung động. Là điện thoại sao? Tiểu Nhan quá mệt mỏi, rõ ràng cảm thấy rung động, nhưng cơ thể cô không phản ứng gì cả.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Điện thoại rung một hồi rồi cuối cùng cũng dừng, nhưng một lúc sau nó lại bắt đầu rung tiếp, Tiểu Nhan cố gắng đưa tay lấy điện thoại dưới gối, sau đó nghe máy: “Alo…”
Giọng cô nghe có vẻ không có lực, mơ hồ không Giọng Đậu Nhỏ từ trong điện thoại phát ra rõ ràng: rõ. “Dì Tiểu Nhan!”
Tiểu Nhan bất giác nhíu mày: “Đậu Nhỏ? Nửa đêm rồi sao cháu lại gọi điện thoại cho dì? Có chuyện gì không? “
“Oa oa, dì Tiểu Nhan mẹ sắp sinh rồi!”
“… Ai sắp sinh? Liên quan gì đến dì…” Nói được một nửa, Tiểu Nhan đột nhiên dừng lại, sau đó cơn buồn ngủ hoàn toàn bị dọa chạy, cô trừng mắt ngồi dậy như cá chép nhảy khỏi nước: “Mộc Tử sắp sinh?”
“Vâng vâng, dì Tiểu Nhan… Bây giờ chúng cháu đã đến bệnh viện rồi, cháu đã gọi cho cậu của cháu biết rồi, để cậu ấy đến đón dì qua.” Mặc dù trong lòng vô cùng hoài nghi, nhưng lúc này Tiểu Nhan vẫn lo lắng hơn, chỉ có thể nói: “Được rồi, dì sẽ đến ngay.
Đặt điện thoại xuống, Tiểu Nhan nhanh chóng nhấc chăn ra khỏi giường thay đồ ngủ, rồi cầm lấy điện thoại mở cửa, có lẽ là do cô làm ra tiếng động quá lớn, khi mở cửa ra thì cánh cửa bên cạnh cũng mở ra, La Tuệ Mỹ nheo đôi mắt ngái ngủ nhìn cô. “Nhan à, sao nửa đêm không ngủ làm gì vậy?”
“Mẹ?”
Nhìn thấy La Tuệ Mỹ đứng đó, Tiểu Nhan cảm thấy có lỗi: “Có phải là do con làm ồn quá đánh thức mẹ không? Xin lỗi, mẹ ngủ tiếp đi con muốn ra ngoài một chuyến.
La Tuệ Mỹ cau mày và bước ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”
“Mộc Tử sắp sinh rồi, hiện tại đang ở bệnh viện.” La Tuệ Mỹ sửng sốt: “Mộc Tử sắp sinh rồi? Không phải nói còn hai ngày nữa sao? Sao đột nhiên sắp sinh rồi?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Con cũng không biết rõ lắmvừa nhận được điện thoại từ Đậu Nhỏ, nên con đi trước nha mẹ.”
“Chờ một chút nửa đêm nửa hôm, con gái một mình đi ra ngoài không an toàn, chờ mẹ thay quần áo rồi cùng đi con.”
“Không đầu mẹ ơi!”
Tiểu Nhan ngăn bà lại, giải thích: “Lát nữa sẽ có người đón con, nên mẹ không cần phải bận tâm đầu.” Nghe con gái nói, La Tuệ Mỹ hiểu ngay lập tức, bà gật đầu: “Vậy được, con để ý thời gian rồi đi xuống tầng, dù sao bây giờ cũng là nửa đêm.”
Tiểu Nhan liếc nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 3 giờ sáng, nếu bây giờ đi thẳng xuống lầu, thật sự phải đợi một lúc.
Vì vậy sau đó, La Tuệ Mỹ cùng với Tiểu Nhan đang ngồi đợi trong phòng khách, đồng hồ trong phòng khách tích tắc chạy, đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, với Tiểu Nhan luôn giục La Tuệ Mỹ trở lại phòng ngủ, nhưng La Tuệ Mỹ vẫn không muốn mà nhất quyết ở lại đây chờ.
Không biết phải làm sao, Tiểu Nhan không khuyên bà nữa.
Cuối cùng, điện thoại di động của Tiểu Nhan sáng lên, là Hàn Thanh gọi đến. Tiểu Nhan nhanh chóng đứng lên cầm lên, nghe máy: “Alo?”
“Anh ở dưới tầng rồi, chuẩn bị xong chưa?”
“Vâng, em xuống ngay.Tiểu Nhan cúp điện thoại, quay đầu nhìn La Tuệ Mỹ: “Mẹ, mẹ về ngủ tiếp đi, Hàn Thanh đã ở dưới tầng rồi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
La Tuệ Mỹ đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra xem, quả nhiên có một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở đó, bà yên tâm gật đầu với Tiểu Nhan: “Được rồi, con đi đi, mẹ về ngủ ngay đây, trên đường chú ý an toàn. “
“Vàng mẹ!”
Tiểu Nhan mở cửa, rồi chạy xuống tầng Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có một chiếc xe dừng ở bên đèn đường Tiểu Nhan chạy tới, kéo cửa xe ngồi vào ghế bên cạnh lái xe.
La Tuệ Mỹ nhìn cô lên xe, sau khi chắc chắn cô không gặp nguy hiểm, bà mới an tâm đóng cửa sổ và quay trở lại phòng ngủ. Chiếc xe quay đầu rời đi. “Đai an toàn Hàn Thanh nhắc nhở, Tiểu Nhan phản ứng ngay lập tức, vội vàng thắt đai an toàn cho mình, vừa hỏi: “Mộc Tử không phải còn hai ngày nữa mới sinh sao? Đây là sinh sớm sao? Liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Có lẽ là bởi vì em gái sắp sinh con, Hàn Thanh cũng có chút lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. “Không rõ, đi bệnh viện trước.”
“Vâng.
Khi cả hai vội và đến bệnh viện, Mộc Tử đã vào phòng sinh, chỉ còn ba người Tổng An, Đậu Nhỏ và ông cụ Uất Trì ở bên ngoài.Thấy hai người họ chạy đến, Tổng An và ông cụ Uất Trì gật đầu chào hai người họ. Đậu Nhỏ chạy về phía hai người: “Bác, dì Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan thở gấp hỏi: “Đậu Nhỏ, mẹ của cháu đâu?”
“Mẹ đã vào phòng sinh rồi.”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan nhìn quanh, hỏi: “Ba cháu cũng cùng đi vào rồi?”
Đậu Nhỏ chớp mắt và gật đầu: “Vâng!”
Khóe môi Tiểu Nhan giật giật, vậy mà lại cùng đi sinh con rồi.
Mặc dù hơi ngạc nhiên, Tiểu Nhan nghĩ lại cảm thấy hâm mộ, không biết sau này bản thân sinh con, chồng cô có ở bên cạnh không.
Nghĩ đến đây Tiểu Nhan không khỏi nhìn về phía Hàn Thanh, Hàn Thanh không ngừng cau mày, không để ý tới ánh mắt cùng suy nghĩ của Tiểu Nhan lúc này. “Bác sĩ nói gì vậy? Sao lại sinh sớm? Có nguy hiểm không?”
Nghe anh hỏi vậy, Tiểu Nhan nhận ra cô đang suy nghĩ điều mà cô không nên nghĩ vào lúc này, cô lắc đầu và đi về phía trước.
Tống An thấy hai người họ đều rất lo lắng, bèn đứng lên an ủi: “Đừng căng thẳng, chỉ là sinh trước hai ngày thôi, cũng không phải sinh trước hai tháng, là chuyện bình thường.”
Tống An trước đây từng là bác sĩ, những gì bà nói ra vẫn có trọng lượng, người khác nghe xong cũng thấy yên tâm.
Sau đó cùng ngồi xuống một chiếc ghế ở hành lang bệnh viện Trong phòng sinh.
Hàn Mộc Tử nằm trên giường từng đợt mồ hôi lạnh, Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh cô, cả quá trình vẫn luôn nắm tay cô.
Nhưng sắc mặt của Dạ Mạc Thâm còn xấu hơn nhiều so với Hàn Mộc Tử, hơn nữa còn đổ mồ hôi lạnh nhiều hơn Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử nhân thời gian nhìn Dạ Mạc Thâm, nhìn thấy anh như vậy không khỏi nở nụ cười.
“Người sinh là em không phải anh, anh làm sao lại tỏ ra đau khổ hơn em vậy?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Nghe vậy, anh siết chặt tay cô hơn vài phần, thấp giọng hỏi cô: ?Có đau lắm không?”
Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Vẫn ổn, em vẫn chịu được.”
Sinh xong đứa thứ nhất, đứa thứ hai cũng dễ dàng hơn trước rất nhiều, mặc dù Hàn Mộc Tử vẫn rất khó chịu nhưng khi thấy người đàn ông nhà mình căng thẳng như thế này, cô không muốn dọa anh.
Nghĩ nghĩ, Hàn Mộc Tử hỏi: “Anh có muốn ra ngoài chờ em không?”
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm kiên quyết lắc đầu: “Anh ở đây với em”