Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876: Da mặt của chị dâu cậu rất mỏng Hàn Mộc Tử không có ý kiến khác. Cô cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không thể đi làm được, dù sao thì bác sĩ đã dặn dò cô phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như chỉ là mệt mỏi bình thường thì cô đương nhiên sẽ không để ở trong lòng. Nhưng cô như thế này là có dấu hiệu sinh non nên hiển nhiên cô sẽ chú ý hơn. Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nói: “Chuyện đó…Em muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày có được không?” Nghe cô nói như vậy Dạ Mạc Thâm không nhịn được nhíu mày: “Thật sự mệt như vậy sao?” Hàn Mộc Tử cảm thấy rất quẫn bách, cô còn chưa mở miệng đã nghe thấy anh nói: “Xem ra lần sau thật sự không thể giống như lần này.” Hàn Mộc Tử bị anh làm cho tức giận đến mức nói gì đó nhưng nồi mì đang nấu đã sôi tràn ra ngoài dọa cô sợ đến mức không kịp quan tâm gì hết xoay người tắt lửa, sau đó bắt đầu đuổi người: “Anh đi ra ngoài đi để em dọn dẹp chỗ này.” Sau khi hai người chỉ đơn giản ăn một ít mì để lót dạ, lúc Dạ Mạc Thâm buông bát thời xuống nói: “Buổi chiều anh sẽ gọi đi tới.” “Không cần…” “Anh phải đi xử lý chuyện tối ngày hôm qua, em ở nhà một mình sao?” Hàn Mộc Tử: “Được, vậy anh cẩn thận một chút. Nếu như có thể thì dẫn Geogre đi cùng.” Mặc dù Geogre nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt anh ta vẫn rất đáng tin cậy hoàn toàn khác với vẻ ngoài của anh ta. Nhắc tới Geogre Dạ Mạc Thâm không khỏi nhìn Hàn Mộc Tử nhiều hơn. “Đêm qua em là người đã gọi cậu ta đến sao?” “Ừ…” Hàn Mộc Tử cảm thấy chột dạ tránh ánh mắt của anh khẽ giải thích: “Đêm qua anh mãi vẫn chưa về nên em vô cùng lo lắng cho anh, thế nhưng em lại không thể ra ngoài vì vậy chỉ có thể gọi điện thoại cho Geogre để anh ta tới xem thế nào.” “Được.” Dạ Mạc Thâm trả lời. Lúc lên xe Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho Geogre. Geogre đang chờ điện thoại của anh, mặc dù đêm qua anh ta rời đi nhưng mà anh ta đã nhịn cả một buổi tối, điển hình của việc hoàng đế không vội thái giám đã vội chết. Nhịn đến rạng sáng anh ta mới mơ màng ngủ mất. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, mà điện thoại vẫn nằm im lặng ở bên cạnh gối đầu không có một cuộc điện thoại nào cả. Geogre lập tức cảm thấy đau lòng! Đêm qua anh ta sốt ruột trong một thời gian dài như vậy, hóa ra hai người này không gọi một điện thoại nào để nói rõ tình hình cho anh ta? Họ không biết rằng anh ta sẽ sốt ruột sao? Thế nhưng sau khi suy nghĩ lại Geogre nghĩ tới loại thuốc mà hôm qua Dạ Mạc Thâm đã uống phải, hôm qua hai người này lại ở bên nhau. Anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót. Lúc Geogre sắp chua xót thành tinh thì điện thoại di động vang lên, một tiếng tiếng chuông này thành công ngăn cản sự tiến hóa của quả chanh. Geogre nhanh chóng nghe điện thoại. “Uất Trì, rốt cuộc thì anh cũng gọi điện thoại cho tôi!!!” Xe của Dạ Mạc Thâm vừa mới lên trên cầu thì nghe thấy đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói quỷ khóc sói gào của Geogre, anh lập tức nhíu mày lạnh lùng nói: “Câm miệng.” Âm thanh đang gào thét của Geogre nhất thời dừng lại ngay sau đó Geogre mới nói: “Uất Trì, anh có biết tôi đợi bao lâu rồi không? Đêm qua anh ung dung tự tại sung sướng, người anh em là tôi lại…” Lúc Dạ Mạc Thâm nghe thấy mấy chữ ung dung tự tại sung sướng thì anh càng nhíu chặt lông mày, giọng điệu không vui cắt ngang lời anh ta: “Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Geogre: “Tại sao…” “Da mặt của chị dâu cậu rất mỏng.” Geogre: “Mẹ kiếp!” Anh ta quả nhiên không nên nghe cuộc điện thoại này, cái tên khốn nạn này lại vội vàng không kịp chuẩn bị lấp đầy cẩu lương cho anh ta, Geogre nghĩ nếu như có bát đựng cẩu lương anh ta thật sự muốn cầm bát chụp thẳng lên trên đầu của Dạ Mạc Thâm. Phía trước hơi kẹt xe nên Dạ Mạc Thâm giảm tốc độ chậm rãi nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị trở về.” “Hử? Về nhà Uất Trì sao? Vậy tôi đi cùng với anh!” Geogre lập tức xung phong nhận việc, dù sao thì đêm qua anh ta chính là nhân chứng, hơn nữa anh ta vừa mới nghĩ thì lập tức có thể nghĩ ra lúc này Uất Trì Thâm trở về chắc chắn là vì chuyện đêm qua. Nếu không bây giờ anh hẳn là phải tới công ty mới đúng. Câu trả lời này chính là câu trả lời ma Dạ Mạc Thâm muốn nên anh khẽ ừ. Geogre lập tức xoay người xuống giường, vưa mặc quần áo vừa nói: “Nói thật, đêm qua là Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc anh đúng không?” Dạ Mạc Thâm không trả lời nhưng mà ánh mắt sắc bén chìm xuống. “Cô ta thực sự điên rồi mới có thể làm ra loại chuyện này.” Dạ Mạc Thâm sợ Geogre nói tiếp nên cắt ngang lơi anh ta:”Lát nữa gặp nhau ở nhà Uất Trì.” Sau đó anh cúp điện thoại. Nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh tút tút Geogre ngồi ngây ngẩn tại chỗ, trong mắt lại không thể che dấu sự cay đắng. Đoan Mộc Tuyết… Trước kia lúc anh ta chưa biết khuôn mặt thật của cô ta thì thật sự rất thích cô ta. Lúc ấy anh ta cảm thấy tên của cô ta thật sự đúng với ngươi, cô ta sạch sẽ, cao quý lại tuyệt đẹp giống như là tuyết trắng ở trên trời. Sau này… Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà hoảng sợ. Geogre cười giượng tự nói với mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tuổi trẻ ai mà không có lúc nhìn nhầm ngươi, trước kia mặc dù anh ta thích Đoan Mộc Tuyết rất lâu nhưng sau này trải qua những năm này anh ta cũng đã có thể nhìn rõ cô ta không phải sao? Anh ta cảm thấy may mắn vì ngày đó đã đi tìm Đoan Mộc Tuyết, nếu không anh ta vĩnh viễn cũng không biết trong lòng của cô ta bản thân mình lại là người mà cô ta không chịu nổi. Nghĩ tới đây Geogre tiếp tục dọn dẹp sau đó đi ra ngoài. Nhà Uất Trì. “Tiểu Tuyết không sao, đừng khóc.” Ông cụ Uất Trì đứng ở bên cạnh giường dỗ dành Đoan Mộc Tuyết. Lúc này Đoan Mộc Tuyết đã khóc sướt mướt, trên trán của cô ta được băng bó một lớp băng gạc dày, đôi mắt cũng khóc đến nỗi sưng lên nhưng vẫn không dừng lại. “Ông làm gì vậy?” Ông cụ Uất Trì bị cô ta khóc đến nỗi thực sự tâm phiền ý loạn, ông ta quay đầu trách cứ bác sĩ gia đình đứng ở bên cạnh: “Ông chữa trị vết thương cho tiểu Tuyết thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ con bé vẫn còn khóc?” Bác sĩ gia đình độc quyền của nhà Uất Trì không còn cách nào nhìn cảnh tượng này rồi thở dài nói: “Thưa ông, tôi đã xử lý xong vết thương của cô Đoan Mộc Tuyết, cô Đoan Mộc Tuyết khóc như vậy…Đại khái là bởi vì…” “Bởi vì sao?” Bác sĩ gia đình lại nhìn Đoan Mộc Tuyết, ông ta sợ những lời nói của mình sẽ lại kích thích cô ta, bởi vì lúc trước khi ông ta nói trên trán Đoan Mộc Tuyết sẽ để lại sẹo thì đã lập tức kích thích cô gái xinh đẹp này. Cho nên khi đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Uất Trì Kim ông ta cũng châm chước một lúc sau mới nói: “Vết thương ở trên trán của cô Đoan Mộc Tuyết…Có thể sau này sẽ để lại sẹo.” “Cái gì?” Uất Trì Kim nheo mắt: “Để lại sẹo?” Đoan Mộc Tuyết nghe xong thì nước mắt rơi lại càng nhiều hơn. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ta không ngừng vang vọng ở trong phòng, bác sĩ chỉ có thể khẽ an ủi cô ta: “Cô Đoan Mộc Tuyết cô đừng buồn, tôi biết trời sinh con gái đều thích chưng diện cho nên sau này xem như trên trán có sẹo cũng có thể sử dụng phẫu thuật để xóa bỏ vết sẹo.” Uất Trì Kim nghe nói cũng vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy tiểu Tuyết, bây giờ khoa học kỹ thuật phá triển như thế không giống như trước kia…Không sao, sau này xem như để lại sẹo thì ông nội Uất Trì cũng sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để cho cháu làm phẫu thuật đảm bảo sẽ giống như lúc trước.” Đoan Mộc Tuyết vẫn khóc, nước mắt rưng rưng lôi kéo tay áo của Uất Trì Kim: “Ông nội, vốn dĩ anh Thâm đã không thích cháu, nếu như lần này để lại sẹo thì anh Thâm khẳng định sẽ chán ghét cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK