Nghe xong lời nói, Hàn Thanh lại vẫn bình tĩnh như thường, trên mặt lộ vẻ sắc lạnh nói: “Cậu rảnh rỗi đến không chịu nổi, nên mới đặc biệt mà chạy một chuyển qua đây?”
“Ấy, đúng vậy đó, thật sự là quá rảnh rỗi rồi, cho nên mới ghé thăm em gái của cậu một chút này.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Em gái?”
Hàn Thanh híp mắt, không hiểu hàm ý của cách xưng hô này cho lắm. “Đúng rồi đó, em gái Tiểu Nhan cũng đã gọi anh là anh hai rồi, nên em xem sau này lúc gặp anh nếu được thì cũng đổi cách gọi luôn là được rồi còn gì?”
Nói đến đây, Lâm Hứa Chỉnh hoàn toàn không kiềm được mà lộ ra ý cười trong mắt: “Như thế được không, em rể?”
Hàn Thanh: “..
Tiểu Nhan đang đứng bên cạnh giờ đây mới biết Lâm Hứa Chính là đang trêu đùa Hàn Thanh, vốn dĩ cô nghĩ mình gọi Lâm Hứa Chính một câu anh trai thì cũng không sao cả, không nghĩ đến anh ta thế mà lại lấy chuyện này ra để đùa giỡn với Hàn Thanh.Loại chuyện đùa này, tự cô cũng thật cảm thấy là chẳng có gì, dù sao thì cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, cũng chẳng biết Hàn Thanh sẽ nghĩ ra sao đây.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền sốt ruột mà nói thay cho Hàn Thanh. “Việc đó anh Hửa Chính à, em…
Cô còn chưa kịp dứt câu, thì tay liền bị Hàn Thành nằm lấy, rồi ngắt lời của cô: “Lo lắng cái gì chứ?”
Tiểu Nhan ngạc nhiên, rồi ngửa đầu qua nhìn anh. “Cứ để cho anh ta đùa cợt ngoài miệng đi, cũng chẳng có quan trọng mấy.
Quan trọng nhất là cô gái nhỏ ở bên cạnh anh được rồi, hơn nữa cô gái nhỏ còn bảo vệ anh như vậy, thì đã là chuyện làm anh cảm thấy vui vẻ nhất rồi: “Chậc chậc.” Lâm Hứa Chính nhìn thấy khung cảnh này, thì thấy chua đến không chịu được: “Trước kia cứ cảm thấy cho dù đến một ngày nào đó cậu có người yêu đi nữa, thì cũng chắc chắn sẽ không trở thành loại người mềm lòng như vậy, vậy mà không nghĩ đến… cậu còn có thể cưng chiều hơn so với trong tưởng tượng của anh, em gái Tiểu Nhan à, sau này em có xách đèn lồng đi tìm cũng không tìm được người đàn ông như thế này đâu, cần phải quý trọng nhiều vào đó.”
Tiểu Nhan nghe hai người đàn ông này nói đến xấu hổ, cảm thấy hoàn toàn không thể cử đứng ngu ngơ ra ở đây được nữa rồi, chỉ có thể rút tay mình lại, rồi nói: “Dưới lầu chắc có lẽ sẽ bận lắm, em đi xuống giúp một chút, hai người các anh cứ trò chuyện tiếp đi.”Nói xong, cũng không đợi cho Hàn Thanh nà miếng gọi cô ở lại, Tiểu Nhan liền rời đi nhanh nh bay.
Sau khi cô đã đi khỏi, trên mặt Lầm Hứa cha vẫn lộ ra ý cười trêu chọc như cũ. “Cô gái nhỏ đúng là một cô gái nhỏ, chỉ vài câu nói đùa giỡn thôi là đã chịu không nổi rồi Nghe thấy vậy, Hàn Thanh thản nhiên mà làm anh ta. “Nếu đã biết như vậy, thì tại sao lại còn một “Chắc là do cuộc sống nhàm chán đi, dù sao cũng phải tìm thủ vui cho mình chứ, nếu không thì sẽ ĐỒ tề biết chừng nào, phải không em rể Hàn Thanh: “
Thiết nghĩ chỉ vài ngày nữa là đã đến cảm giò của vợ anh ta rồi, Hàn Thanh chỉ có thể kiềm nén cảm xúc xuống chỗ sâu trong lòng ngực, không phải chỉ là về cầu trêu đùa thôi sao, muốn đùa thì cứ để anh ta thôi. “Sao vậy, không còn gì để nói rồi sao? Là đã quyết định chọn một cô gái như thế rồi?”
Sau khi đùa gồm xong, dù cho nụ cười trên mặt Làm Hứa chính văn chưa hoàn toàn mất đi, song lúc hỏi ra câu hỏi này thì trong đáy mắt rõ ràng đã ngập tràn về nghiềm t “Với tư cách là người bạn thân lâu năm thì tôi cầm nhắc nhở cậu một câu, cô gái nhỏ này không phải là một người chịu được vui đùa đầu, nếu cậu không thể bảo đảm sẽ cho cô ấy một tình yêu lâu dài, thì rồi nhất vẫn đừng nên trêu chọc cô ấy Hàn Thanh bất đắc dĩ mà liếc nhìn anh ta màcái: “Làm sao cậu biết được là tôi sẽ không chứ?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nói ra? Không có gì hay để nói cả, Hàn Thanh thờ ơ mở miệng: “Có một số chuyện, tốt nhất chính là cả đời này cũng không cần phải biết đâu.”
Nghe thấy hàm ý trong lời nói của Hàn Thanh, thì Lâm Hửa Chính có lẽ cũng đã hiểu rồi, cậu ấy dự định sẽ một mình mà giấu đi cả đời này, mãi mãi đều sẽ không nói ra rồi. “Tôi ngược lại lại làm trái đi lời hứa hẹn mà mình đã đưa ra rồi.” Lúc nói đến câu này, thì trong mắt của Hàn Thanh lại phảng phất lộ vẻ đau khổ.
Lâm Hứa Chính: “… Thực ra thì có thể nói thế nào đây, chỉ cần kết cục cuối cùng không thay đổi, thì ai sẽ quan tâm đến quá trình làm gì chứ? Chỉ cần là một kết cục tốt đẹp, thì cậu cũng đã xem như là không vi phạm với hứa hẹn của mình rồi.”
Nghe xong, Hàn Thanh chỉ có thể cười gượng: “Chỉ mong là như thế.”
Hai người ở trên lầu nói chuyện phiếm, còn Tiểu Nhan sau đó cũng liền chui vào trong phòng bếp, thấy thế La Tuệ Mỹ liền đi qua bắt chuyện. “Tại sao con lại đi xuống rồi?”
Sắc mặt của Tiểu Nhan vừa xấu hổ vừa nói: “Bọn họ cần nói chuyện với nhau, nếu con đứng ở bên đóthì cũng không tiện lắm.”
Nghe thấy thế, cuối cùng La Tuệ Mỹ lại nghe ra được một ý nghĩ khác ngoài lời nói: “Ý của câu này là, cậu Lâm đó và cậu của Đậu Nhỏ có quen biết với nhau sao?”
Tiểu Nhan gật đầu. “Thì ra là như vậy.” Hèn gì khi La Tuệ Mỹ nói để Tiểu Nhan cùng dùng bữa ở trên lầu với cậu Lâm, thì Hàn Thanh cũng không có chút nghi ngờ nào: “Bọn họ thế mà lại quen biết nhau, vậy còn cửa hàng này…
La Tuệ Mỹ rất nhanh đã suy nghĩ xong kĩ càng, rồi lập tức nhớ ngay đến việc tiền thuê nhà lúc đó chợt được giảm xuống và các tình huống đặc thù.
Tiểu Nhan: ‘ “Mẹ à, chuyện này thật sự là do anh ấy mở miệng nói muốn giúp con, chẳng qua sau này anh Lâm cũng đã tự nói lại, làm cho con hãy tin tưởng vào năng lực của chính mình, dù sao vào ngày hôm đó khi mà chúng con đã đi thì chính con đã tự vượt qua được bài kiểm tra đánh giá cá nhân của anh ấy, hơn nữa anh ấy còn cảm thấy con sẽ hết lòng mà kinh doanh rồi làm cho nhà khách này thêm tốt hơn, như hiện giờ anh ấy cũng rất vừa lòng đó.”
La Tuệ Mỹ đưa tay ra sờ đầu con gái nhà mình một cách đầy yêu thương, rồi nói khẽ: “Không cần phải giải thích vội, mẹ đương nhiên biết năng lực con gái của mẹ rất xuất sắc, thế nhưng mẹ chỉ muốn biết cậu ta có đối xử tốt với con hay không, chỉ vậy thôi.”
Cách làm của Hàn Thanh dù có tác dụng hay không, thì cHủ yếu riiất chính Íã cậu ta đã làm nhiều thứ như thế vì con gái mình rồi, vậy thi cũng được xem là có điểm khởi đầu tốt đi.
Tiểu Nhan nghẹn lời, sau đó mặt lại bất đầu đỏ lên.
“Anh,anh ấy đương nhiên là đốt xử với con vật tốt, ây da mẹ à… mình đừng nói về việc này nữa “Mới nói có mấy câu mà đã xấu hố rồi sao? Lúc con đi vào trong nhà của người ta thì không thấy xấu hổ sao chứ?”
Tiểu Nhan: “Mẹ này!”
La Tuệ Mỹ nở nụ cười: “Không nói nữa, không nói nữa, con tự mình đưa ra lựa chọn là được rồi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Lâm Hứa Chính và Hàn Thanh cùng xuống lầu để chào tạm biệt, Tiểu Nhan nhìn Hàn Thanh thì không hiểu sao lại rauốn đi theo sau, thế nhưng lại nghĩ đến ban ngày chỉ vừa mới tách ra khỏi anh không được bao lâu mà thôi, thì đành phải khống chế lại nỗi xúc động muốn đi theo sau của mình.
Ngược lại La Tuệ Mỹ đứng ở bện cạnh có vẻ đã nhìn ra điều gì đó, liền hơi đẩy. vai cô: “Nếu muốn đi, thì hãy đi đi” Nghe vậy mặt của Tiểu Nhan đỏ lên, lắc đầu: “Con không đi.”