Hốc mắt Tiểu Nhan đỏ lên, trong lòng chua xót, mạnh mẽ chạy đến ôm lấy mẹ cô.
“Đến là tốt rồi” Mẹ Tiểu Nhan võ nhẹ lưng cô, hai mẹ con nhiêu năm không gặp nhau, lúc này gặp mặt, hai mắt mẹ Tiểu Nhan cũng bất giác đỏ lên.
Sau khi hai người buông ra, Tiểu Nhan nhìn mẹ cô với đôi mắt đỏ hoe: “Ba của con… như thế nào rồi?”
“Đêm hôm qua sau khi được cấp cứu, bệnh viện nói là phải quan sát bốn mươi tám giờ, nếu ông ấy có thể bình an vượt qua bốn mươi tám giờ này, vậy thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng “Bốn mươi tám giờ……’ Tiểu Nhan nghe thấy con số này thiếu chút nữa ngất đi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đó không phải tận hai ngày sao? Làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Bây giờ ông ấy đang ở đâu? Con có thể đi thăm ba không?”
Mẹ Tiểu Nhan lắc đầu: “Mẹ sẽ đưa con đến ngoài phòng chăm sóc đặc biệt xem trước, hiện tại bác sĩ không cho phép thăm bệnh nhiều lần, chú bác họ hàng của con sáng nay đều đã tới thăm, lát nữa con chỉ cần cùng mẹ đứng bên ngoài xem là được.”
‘Dạ”
Trên đường đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, mẹ Tiểu Nhan đột nhiên nhíu mày: “Hình như có mùi gì lạ lạ, là mùi gì vậy?”
Tiểu Nhan một lòng đặt tâm tư vào ba mình, hoàn toàn không ngửi được mùi gì kì quái, vậy nên cô lắc lắc đầu.
Mẹ Tiểu Nhan hướng mắt nhìn về phía cô, như thể bà đã phát hiện ra cái gì quan trọng/trọng đại: “Tiểu Nhan, con, sao con lại đến bệnh viện với bộ dáng như vậy được chứ?”
Vừa rồi hai người nhiêu năm không gặp, bà vẫn kích động nên không chú ý tới, bây giờ bà mới thấy, trên người Tiểu Nhan vẫn còn mặc cả bộ đồ ngủ đến đây, hơn nữa trên đó còn có mấy vết bẩn, đầu tóc thì rối như ổ quạ.
“Mẹ? Mẹ sao vậy? Chúng ta đi thăm ba trước đi”
Mẹ Tiểu Nhan dừng bước, nghĩ một chút: “Cái dạng này của con mà đi gặp ba con, nếu bây giờ ông ấy tỉnh, chắc sẽ bị con làm tức giận đến ngất xỉu mất”
Tiểu Nhan: “….Con làm sao vậy?” “Con xem đầu tóc con đã loạn đến thế nào rồi? Ổ quạ cũng không so được với con đó chứ? Còn cái mùi chua chua mẹ vừa ngửi thấy…” Mẹ Tiểu Nhan lại gần ngửi trên người cô, sau đó vẻ mặt ghét bỏ lùi về phía sau vài bước, cách xa cô: “Nói đi, con đã mấy ngày rồi không tắm rửa? Cả người đều đã bốc mùi chua rồi, lúc con trên đường đến đây chắc hẳn mọi người trên đường không bị con làm ngạt thở chết chứ?”
Tiểu Nhan nhìn mẹ cô mà không nói nên lời, cuối cùng yếu ớt mà cuối đầu.
Được rồi, đã lâu không gặp, miệng vẫn còn độc địa như thế, cô rốt cuộc có phải con ruột không vậy?
“May mắn là con không vào thăm được, nếu không với mùi này của con… chắc có thể làm ba con tỉnh lại, rồi lại ngất xỉu lần nữa đó”
“Mẹ!” Tiểu Nhan sốt ruột giậm chân: “Mẹ có thể đừng chua ngoa với con vậy được không, ba vẫn còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt đól”
Nghe cô nói như vậy, mẹ Tiểu Nhan u oán liếc cô một cái: “Con còn biết ba con nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sao? Nếu không phải ông ấy gặp phải chuyện như vậy, chắc hẳn là con vấn không chịu trở về phải không?”
“Con….
“Dù sao cũng không thể vào thăm bệnh, con vẫn nên cùng mẹ về nhà trước, sửa soạn chính mình chỉn chu/đàng hoàng một chút, xem bộ dáng như quỷ này của con, thật sự không thể gặp ai mà.”
“Nhưng mà còn cũng đã đến nơi rồi, dù thế nào mẹ cũng phải cho con nhìn ba một cái rồi nói sau chứ? Mẹ, coi như là con xin mẹ, hãy để con (trộm) nhìn ba một cái , chỉ nhìn một cái thôi rồi con sẽ cùng mẹ về nhà rửa mặt chải đầu!”
Cuối cùng mẹ Tiểu Nhan vẫn để cô đến xem ba mình một lát, Tiểu Nhan đứng ở bên ngoài từ cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, mũi chợt cay cay.
“Ông già xấu xa này, tại sao lúc lái xe lại bất cẩn vậy chứ? Đã lớn tuổi rồi mà còn gặp tai nạn xe, để người ngoài biết người ta cười chết mất.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vừa nói, Tiểu Nhan vừa rơi nước mắt. Mẹ Tiểu Nhan thấy vậy cũng không kìm được nước mắt, một bên gạt lệ một bên vỗ vai Tiểu Nhan: “Nha đầu chết tiệt này, ba con đã vào phòng bệnh mà con còn mắng ông ấy lão già xấu xa, con đúng là không có lương tâm mà con bé hư đốn này”
“Huhuhu…’ Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Khoảng hơn mười giây sau, mẹ Tiểu Nhan vừa lau nước mắt, vừa quát kêu Tiểu Nhan ngừng lại: “Được rồi, trong bệnh viện cấm ồn ào, chúng ta khóc to như vậy sẽ quấy rầy đến ba con, muốn khóc thì về nhà khóc, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ luôn: Nói xong còn đẩy Tiểu Nhan ra, dáng vẻ như vô cùng ghét bỏ cô.
Tiểu Nhan: “…”
Mẹ ruột!
Sau khi Tiểu Nhan cùng mẹ trở về nhà, lúc đứng trước cửa, mẹ Tiểu Nhan vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa nói với cô: “Mặc dù mấy năm nay con không về nhà, nhưng căn phòng nhỏ của con vấn luôn có người quét dọn, mới dọn dẹp trước khi ba con nằm viện, con cứ chuyển về đây ở đi, quần áo vẫn như trước kia, tuy rằng đã qua năm năm, nhưng mẹ thấy cô nhóc chết tiệt nhà con vẫn gầy giống như trước kia, chắc là có thể mặc vưa.
“Răng rắc!” Cửa mở ra, Tiểu Nhan theo mẹ vào nhà, nhìn những đồ đạc quen thuộc trong nhà, nước mắt cô lại bất giác tuôn rơi/trào ra, khi cô còn chưa kịp rơi giọt nước mắt nào thì mẹ cô đã quay lại đánh vào đầu cô một cái: “Nhanh đi tắm rửa đi, cởi giày ra, hôm nay mẹ mới lau sàn”
Nước mắt sắp trào ra lại vì bị mẹ đánh mà trở ngược lại vào trong, vẻ mặt Tiểu Nhan buồn bực bước vào phòng tắm.
“Quần áo đâu? Muốn ở trần hả?”
Tiểu Nhan: “…Mẹ, cái dạng này của con mẹ sẽ cho con vào phòng lấy quần áo sao?”
“Đúng thật là như vậy.”
Tiểu Nhan im lặng không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy chính mình trong gương, lại bị dọa đến sững người, đột ngột lùi lại mấy bước, nét mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ trong gương.
Đây là… cô sao?
Sao cô lại trở nên như thế này?
Tiểu Nhan nhìn chằm chằm chính mình trong gương, đôi môi tái nhợt, tay run rẩy xoa gò má mình.
Đầu tóc thì rối như ổ quạ, đôi mắt sưng phù, môi khô đến tróc da, làn da xỉn màu xám xịt, giống như một người đàn bà vừa xuống núi.
Không không, phụ nữ từ trên núi xuống rất xinh đẹp, dù sao cũng là nơi có đất lành nước trong.
Đâu giống như cô, xấu không chịu được, thật là buồn cười.
Với dáng vẻ này của cô, Hàn Thanh sao có thể thích cô được chứ?
Cô ở đây xót thương cho mình, nhưng cũng chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Hàn Thanh không nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không vì cô mà đau lòng, cuộc sống của cô càng ngày càng tệ, ra đường thì bị người khác xem như người quái gở mà tránh xa, ngay cả mẹ cô cũng ghét bỏ mùi hôi trên người cô.
Cuộc sống của cô đã thành cái dạng này, cô có lo lắng/sốt ruột không?
Dạo gần đây cô không thường soi gương, bây giờ nhìn nhìn vì một người đàn ông mà biến thành bộ dạng này, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô đi theo Mộc Tử lâu như thế, khi Mộc Tử cùng Dạ Mạc Thâm xa nhau, cũng có đau khổ một thời gian, nhưng cô ấy cũng không có biến thành dáng vẻ người không ra người ma chẳng ra ma như cô.
Còn cô thì sao?
Chỉ là một đoạn tình cảm đơn phương mà thôi, nếu để người khác biết chắc họ cười chết mất.
Bật vòi sen lên, Tiểu Nhan cởi quần áo đứng dưới vòi sen, để dòng nước ấm nóng rửa sạch thân thể chính mình.
Từ hôm nay trở đi, cô không thể sống như vậy nữa. Cuộc đời rất dài, cuộc sống cũng còn rất nhiều chuyện thú vị, tình yêu đôi lứa không nhất định phải có, đàn ông cũng vậy.