“Hừm, chị đừng nói với tôi mấy câu đạo lý vô nghĩa này nữa, chẳng phải tất cả đều giống nhau sao?.”
Thẩm Nguyệt nói xong liền quay đầu nhìn xung quanh, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn vô định: “Dù sao thì tôi cũng hiểu ý của chị. Chỉ là chị đã chịu nhiều thiệt thòi khi phải làm chị của tôi trong suốt thời gian qua rồi. Bây giờ chị được ở phòng khách sạn vừa lớn vừa đẹp như vậy, chị còn trở thành cô nhỏ của nhà họ Hàn rồi.
Về sau chị cũng không còn phải nhường nhịn người em nữa, như thế chị chắn chắn sẽ hạnh phúc hơn rồi.
Thẩm Kiều không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào, bởi vì hai người họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô biết Thẩm Nguyệt sẽ không nghe vào một lời nào của mình nên cô cũng không muốn tiếp tục nói nữa.
“Vậy em muốn nghĩ như thế nào thì tùy em, chị vẫn đang còn mệt muốn chết rồi, chị muốn đi ngủ một lát.”
Nói xong, Thẩm Kiều đi thẳng vào phòng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Thẩm Nguyệt hừ một tiếng, đứng chôn chân tại chỗ.
Chờ đến khi Thẩm Kiều đi ngủ, Thẩm Nguyệt nhìn căn phòng khách sạn to lớn này trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi đi thẳng vào phòng tắm chụp ảnh tự sướng.
Cảm thấy ảnh tự sướng của mình cũng không tệ, mỗi góc trong khách sạn đều được cô check in một tấm sau đó đăng hết tất cả lên trang cá nhân.
Tính cách Thẩm Nguyệt từ nhỏ đã tương đối hư vinh, luôn muốn so đo hơn thiệt với người khác.
Bây giờ phòng khách sạn view đẹp như vậy, tranh thủ chụp vài tấm tự sướng gửi lên trang cá nhân, chắc chắn mọi người sẽ vô cùng ghen tị với cô, tâng bốc cô.
Quả đúng như vậy, không lâu sau khi cô đăng ảnh, nhiều người đã đồng loạt khen ngợi cô.
Thẩm Nguyệt cầm điện thoại di động trên tay cảm thấy rất vui, lửa giận trong lòng cũng gần như tan biến.
Sau khi Thẩm Kiều tỉnh lại, Thẩm Nguyệt đã không còn ở trong phòng khách sạn, mở điện thoại di động ra lướt qua một vài dòng tin nhắn liền thấy tin nhắn từ Thẩm Nguyệt gửi đến, nói rằng bạn của cô đã hẹn cô nên cô rời đi trước.
Thẩm Kiều bỏ điện thoại xuống rồi vào phòng rửa mặt.
Cô ở trong này lâu quá rồi, không thể tiếp tục như thế này nữa, vỗ vỗ vào mặt, lần nữa tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, mà … tuy rằng Dạ Mạc Thâm đã đưa cho cô hợp đồng ly hôn, nhưng hai người vẫn chưa nộp đơn xin giấy chứng nhận ly hôn.
Vì vậy cô vẫn cần đi tìm Dạ Mạc Thâm bàn một chút về giấy tờ chứng nhận ly hôn của hai người.
Khóc lóc không bằng bạo lực, vậy cứ quyết định hôm nay chấm dứt tất cả đi.
Thẩm Kiều đã thay quần áo sau đó trang điểm cho chính mình.
Cô ấy thường sử dụng son môi màu hồng nhạt, nhưng hôm nay cô ấy đã chuyển chúng thành màu đỏ.
Nhìn chính mình trong gương, Thẩm Kiều cảm thấy mình thật là có chút khí chất.
Đúng là thời tới cản không Cô không muốn Dạ Mạc Thâm nhìn thấy bộ dáng luộm thuộm của mình, cũng không muốn Dạ Mạc Thâm cảm thấy rằng cô sẽ rất khổ sở nếu không có anh, hoặc cô sẽ vô cùng thương tâm đau lòng vì anh.
Mặc dù cô ấy thực sự rất buồn, nhưng mà … cô ấy phải giấu chúng đi.
Nghĩ đến đây, Thẩầm Kiều mím môi, từ từ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía phản ảnh ở trong gương.
Cố lên, Thẩm Kiều.
Vừa bước ra ngoài không bao lâu, lập tức có người chào hỏi: “Cô Kiều muốn đi chơi sao?”
Nghe vậy, Thẩm Kiều bất ngờ hỏi: “Các anh là…”
“Chúng tôi được anh Hàn cử đến để bảo vệ an toàn cho cô Kiều.
Cô Kiều đang muốn ra ngoài dạo phố sao? Chúng tôi giúp cô gọi tài xế đến đón cô nhé?”
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là lắc đầu: “Không cần đâu, tôi tự mình đi tới đó là được.”
“Không sao đâu, cô Kiều, tài xế 24 tiếng đều có thể lái và luôn ở trong chế độ chờ.”
Khi anh ta nói lời này, Thẩm Kiều cũng không muốn khách khí nữa, nhưng cô vẫn còn nghi ngờ anh ta một chút, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông: “Anh Hàn thật sự nhờ các anh canh giữ ở đây?”
Người đàn ông nghe thấy vậy thì thản nhiên cười nhẹ: “Cô Kiều, đừng lo lắng, chúng tôi thật sự là người do anh Hàn phái tới, không hề có ý định xấu xa gì. Người lái xe đang chờ cô Kiều cũng là người mà Cô Kiều đã từng nhìn thấy.”
Người cô ấy đã gặp?
“Là người lúc trước đưa tôi đến khách sạn này sao?”
“Đúng vậy.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Vậy thì… được thôi, phiền các anh rồi.”- Thẩm Kiều lúc này mới an tâm, gật gật đầu.
Cũng không thể trách cô ấy, từ nhỏ đã sống xa nhà, bây giờ lại còn một mình ở trong khách sạn, nếu cô ấy là mục tiêu theo dõi trong thời gian này thì sao? Thấy mấy người canh gác nói như vậy Thẩm Kiều mới tin được.
Khi vừa bước xuống cầu thang, quả nhiên cô nhìn thấy người tài xế mà mình đã thấy năm ngày trước.
“Cô Kiều.”- Người lái xe cúi chào với cô một cách tôn trọng, Thẩm Kiều cũng gật đầu lại với ông ta.
“Từ nay tôi là người đưa đón Cô Kiều.”
Thẩm Kiều sau khi lên xe liền hỏi:”Không biết … tôi nên gọi bác thế nào đây?”
“Nếu cô không ghét bỏ thì cô cứ gọi tôi “chú Nam“ là được rồi.”
“Được rồi, cảm ơn chú Nam, tôi muốn đi đến tập đoàn nhà họ Dạ.”
Khi nghe đến tập đoàn nhà họ Dạ, chú Nam hơi giật mình:”Cô định đến tập đoàn nhà họ Dạ?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, chúng ta sẽ xuất phát ngay.”
Sau khi đến tầng dưới của tập đoàn nhà họ Dạ, Thẩm Kiều trực tiếp mở cửa xuống xe, trước khi xuống xe còn nói với chú Nam: “Chú Nam, chú ở đây đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại xe Sau.”
“Được thôi.”
Thẩm Kiều xuống xe bước vào thẳng về cổng chính tập đoàn nhà họ Dạ, vì đã lâu không xuất hiện ở công ty, hôm nay ăn mặc cũng khác bình thường nên khi vừa bước tới cửa cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác.
Thầm Kiều vốn là muốn đi thằng lên lầu tìm Dạ Mạc Thâm.
Cũng không nghĩ tới rằng vừa di tới cửa đã bị an ninh chặn ở phía trước.
“Cô Kiều.”
Thẩm Kiều đưa ánh mắt nhìn mặt hai người bảo vệ: “Các anh biết tôi sao?”
Bảo vệ gật đầu, sau đó nói: “Trợ lý Tiêu Túc đã dặn dò, sau này cô không còn là nhân viên của tập đoàn nhà họ Dạ nữa nên cô không thể vào nữa.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều khựng lại một chút, trong lòng trào dâng nỗi chua xót.
Bởi vì ngày đó đến công ty đi tìm hắn, nê bây giờ ngay cả công ty cuxng coi cô là đồ bỏ đi, không cho cô ra vào nữa?
A, Dạ Mạc Thâm … Anh thật là nhẫn tâm.
Nghĩ đến đây, Thầm Kiều nuốt cay đắng vào lòng, cô không quên mục đích hôm nay đến đây nên lạnh lùng nói: “Tôi không được vào bên trong cũng không sao. Vậy thì hai người hãy giúp tôi thông báo cho trợ lý Tiêu, nói tôi có chuyện cần tìm anh ấy đã nói chuyện.”
“Cái này …” -Hai nhân viên bảo vệ do dự liếc nhau.
Thẩm Kiều nói tiếp: “Tôi không tìm giám đốc Dạ của các anh. Tôi chỉ muốn tìm trợ lý Tiêu, như thế cũng không được sao? Tôi có quan trọng muốn nói với anh ấy, tôi không muốn làm các anh khó xử.”
“Vậy thì … được rồi, xin cô đợi chúng tôi một lát.”
“Được.”
Thẩm Kiều xoay người, lằng lặng đứng chờ ở cửa.
Phía sau có tiếng xì xào bàn tán truyền đến.
“Ha, cô ta như vậy mà vẫn dám tới đây sao? Người ta đều đã nói thẳng là cô ta không được quyền đến đây nữa rồi mà, sao cô ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Tôi vừa nói cái gì ấy nhỉ? Hồi trước chẳng phải tôi đã từng nói cô ta trước sau gì cũng bị người ta chơi đến ngán? Nhìn xem, ngày này đến cũng thật nhanh.”- Trong vòng vây của nhiều người xung quanh, Tường Ví cười lớn nói về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều rũ mắt xuống, nắm chặt tay lại đến mức các khớp đều biến thành màu trắng.
Thẩm Kiều, đừng quên mục đích hôm nay cô đến đây là gì, cô ở đây để làm thủ tục ly hôn với Dạ Mạc Thâm, đừng nghe những lời nhận xét vô châm chọc của những người này.
Vì vậy, hãy kiềm chế và bỏ qua những người đó thì tốt hơn.
Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt Dạ Mạc Thâm nữa.
“Này, cô không thấy xấu hồ sao, chúng tôi đang nói cô đó, cô không còn là nhân viên của tập đoàn nhà họ Dạ nữa, đừng tới đây chắn tầm nhìn của người khác nữa có được không?”
Thẩm Kiều vẫn mặc kệ mấy người đó, nên mấy người phía sau cứ tiến về phía trước đầy cô mấy cái.
Thẩm Kiều không hề chuẩn bị trước, bị bất ngờ, cơ thể không tự chủ té nhào về phía trước một bước.