Chủ tịch tập đoàn nhà họ Dạ đến tiệm mì của cô ấy giúp cô ấy bưng đồ ăn, trong đời cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nếu không có Mộc Tử …
Sau khi cô ấy gặp Mộc Tử thì mọi thứ dường như đã khác.
Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan cụp mắt xuống và không nói gì.
Lúc này, Tiêu Túc đột nhiên nói: “Kỳ thực cô không cần cảm thấy căng thẳng đầu, cậu Dạ làm chuyện này nhất định phải có lý do. Hiện tại cậu Dạ rất nghe lời mợ cho nên cô không cần cảm thấy có gánh nặng”
Tất nhiên Tiểu Nhan biết rằng Dạ Mạc Thâm làm điều này hoàn toàn vì Mộc Tử, nhưng cũng bởi là vì Mộc Tử nên gánh nặng của cô ấy càng thêm nặng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Um.”
Cô ấy gật đầu và không nói gì.
Tiêu Túc nhìn gò má của cô ấy, mỗi cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng mà cậu lại im lặng.
La Tuệ Mỹ ở một bên thu vào mắt cảnh này tựa hồ như đã biết rõ ràng.
Ngay sau đó, Hàn Mộc Tử nhìn thấy một bóng người từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một cái khay, trên đó là hai tô mì.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mộc Tử sững sờ, cô biết Dạ Mạc Thầm đã vào giúp đỡ thay vì mình, nhưng mà cô chỉ nghĩ Dạ Mạc Thâm chỉ nên đi ra phía sau để giúp rửa rau hay gì đó, nhưng cô không ngờ anh lại…
Đi ra và giúp bưng đồ ăn? Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, luôn cảm thấy sau này tiệm mì sẽ kinh doanh tốt hơn. Ánh mắt hai vợ chồng giao nhau trong không khí, Hàn Mộc Tử thấy rõ ràng trong mắt Dạ Mạc Thâm có một tia bất đắc dĩ. Nhưng mà chẳng mấy chốc, vẻ bất đắc dĩ đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự cưng chiều, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói với Hàn Mộc Tử hai chữ.
Không có âm thanh, nhưng Hàn Mộc Tử hiểu.
“Có phải tổng giám đốc Dạ đang nói gì đó không? Cậu ấy nói cái gì vậy? Cậu ấy sẽ không tức giận chứ?” Mặc dù Hàn Mộc Tử đã làm công tác tư tưởng cho cha Chu nhưng mà cha Chu vẫn căng thẳng.
Vì vậy, từ lúc Dạ Mạc Thâm bước ra thì ảnh mắt của ông ấy vẫn luôn dán chặt vào người Dạ Mạc Thâm.
Ông ấy giống như một cận thần trong thời cổ đại và Dạ Mạc Thâm giống như một vị vua. Vua hạ thấp thân phận đến giúp đỡ con gái của mình, loại chuyện này có vẻ rất huyễn hoặc, cha Chu một mặt cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chấn động.
Ông ấy luôn cảm thấy một giây sau thì Dạ Mạc Thâm sẽ tức giận.
Nhưng nhìn Hàn Mộc Tử đang cười trở lại thì cha Chu cảm thấy nỗi sợ hãi của ông ấy đã được chữa lành rất nhiều.
“Không sao đâu chú, anh ấy sẽ không tức giận.
Đương nhiên, Hàn Mộc Tử không có nói cho cha Chu những gì Dạ Mạc Thâm nói vừa rồi, mà chỉ cúi đầu cười.
Anh không nói ra tiếng, chỉ mấp máy môi nhưng mà Hàn Mộc Tử hiểu.
Những gì anh nói là, đợi anh.
Sau đó, Hàn Mộc Tử nghe thấy một vài câu cảm thán vang lên trong cửa tiệm, sau khi cô đã nghe xong rồi mới nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Một vài cô gái trong cửa tiệm không thể không hét lên khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đẹp trai, hơn nữa nhiều người trong số họ cũng đã đỏ mặt.
Nhưng sau khi Dạ Mạc Thâm phục vụ xong thì anh lại quay lưng bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.
“Trời ạ, mấy người phục vụ bây giờ đẹp trai quá đi! Làm nhân viên phục vụ thế này thì quá đáng tiếc rồi!”
“Suy nghĩ nhiều quá, nhìn anh ấy giống nhân viên phục vụ sao.”
“Không phải nhân viên phục vụ thì anh ấy làm gì ở đây?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cậu có thấy logo của bộ đồ trên người anh ấy không? Đó là logo độc nhất vô nhị được thiết kế bởi một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. Chỉ riêng bộ đồ này giá đã có vô cùng đắt đỏ rồi, làm sao anh ấy có thể là một người phục vụ chứ? Và theo đánh giá từ khí chất của anh ấy thì anh ấy hẳn là một nhân vật rất trâu bò.
“Vậy tại sao lại làm nhân viên phục vụ ở đây?”
Nghe thấy bạn mình nói Dạ Mạc Thâm rất lợi hại thì cô gái đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối: “Nếu như anh ấy đúng như cậu nói thì thật là lợi hại mà, tôi còn nghĩ đó chỉ là một nhân viên phục vụ đẹp trai mà thôi, tôi con đang tự hỏi liệu mình có thể theo đuổi không “Chậc chậc, chị em đừng có ước mơ nữa? Con trai đẹp trai về cơ bản thì đã có bạn gái rồi, ngay cả khi chưa có bạn gái, ừm… thì cũng có thể là đã có bạn trai.
Một số cô gái cười khi họ nói đến điều đó.
Dạ Mạc Thâm trở lại bếp sau khi đã bưng đồ ăn ra ngoài. La Tuệ Mỹ thấy anh đã làm việc tốt nên bà ấy giao luôn nhiệm vụ này cho anh, mà bà ấy cũng không ngừng mỉm cười.
Bởi vì bà ấy cảm thấy rằng mặc dù Dạ Mạc Thâm trông không có cảm xúc gì và trên trán anh cũng có viết rằng người lạ không được đến gần với người khác nhưng mà để anh làm người bưng đồ ăn thực sự là một điều vô cùng hợp lý. Bởi vì… anh vô cùng đẹp trai!
Hơn nữa, anh và Đậu nhỏ trông cũng rất giống nhau, một lớn một nhỏ đi bưng đồ ăn, đó hoàn toàn là một phong cảnh đẹp trong cửa tiệm mì này.
Nhờ vậy, việc kinh doanh quán mì ngày càng ăn nên làm ra.
Khi Dạ Mạc Thâm quay lại thì một số mảnh hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh.
Cùng lúc đó, một số giọng nói vang lên bên tại anh.
“Thẩm Kiều, tôi cảnh cáo cô, cô chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
“Giúp cô là vì tôi không muốn làm nhà họ Dạ khó xử thôi, cô có hiểu không?”
Những lời này… Dạ Mạc Thâm nhíu mày, rõ ràng là do anh nói. Mặc dù anh đã dành thời gian để đọc rất nhiều tài liệu về quá khứ của hai người do Tiêu Túc gửi cho những ngày này. Nhưng mà anh cũng chỉ có thể hiểu được những sự kiện chung chung mà thôi còn những lời đối thoại và một số chi tiết lúc hai người ở chung thì anh không thể biết được. Vì lý do này mà Dạ Mạc Thâm chỉ có thể dựa vào những tư liệu đó để thỉnh thoảng nghĩ ra một số hình ảnh mà thôi.
Mà… thật rất khó để nhớ những hình ảnh này.
Thỉnh thoảng thì cũng sẽ có một tia sáng lóe lên trong tâm trí anh và cũng có đôi khi trào dâng những mảnh ký ức vụn vặt.
Nhưng mà… anh cũng không thể nhớ hết mọi thứ.
Nhưng hai câu vừa rồi văng vắng bên tại khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy giật mình.
Giọng điệu này giống như…
Trước đây, anh đã làm chuyện rất ác liệt với Mộc Tử ?
Có lẽ vì những mảnh ký ức hỗn độn này này nên hơi thở của Dạ Mạc Thâm càng lúc càng lạnh, nhưng không khiến khách hàng sợ hãi mà ngược lại còn thu hút rất nhiều khách hàng nữ, thậm chí cho dù họ ôm mặt chào hỏi mà không nhận được phản ứng của anh. “Wow… thật sự rất đẹp trai, thật đẹp trai qua đi… tôi thích loại đàn ông mặt lạnh này nhất đó! Tôi thật sự đã ngã xuống cái hố này rồi!”
Dạ Mạc Thâm cảm thấy đầu hơi đau, anh đưa tay ra bóp chặt lông mày khi bước xuống cầu thang.
Có người đuổi theo anh từ phía sau.
“Thưa anh, xin anh vui lòng chờ một chút.” Dạ Mạc Thâm dừng lại và nhìn lại người người đang đi tới với vẻ mặt không vui. Người đuổi theo là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy cắn chặt môi dưới, căng thẳng nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Ừm… tôi muốn gọi thêm một món mì bò nữa, anh có thể mang lên cho tôi được không?”
“Ù.”
Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: Cô gái nhận được phản hồi, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô ấy: “Anh này, anh thật tốt bụng, anh có thể…
Dạ Mạc Thâm cau mày, có rất nhiều mảnh ký ức xẹt qua trước mắt anh, đập vào đầu óc khiến đầu anh đau kịch liệt, một trận sương mù màu đen ập tới.
Cô gái bên cạnh vẫn đang lải nhải.
“Tôi… thực ra là bạn của tôi… cô ấy nói rằng trông anh rất đẹp trai và muốn kết bạn với anh. Tôi không biết liệu tôi có thể thêm facebook của anh được hay không…”
“Thực ra, tôi chỉ… Ah! Anh này, anh có sao không!”
Hàn Mộc Tử và cha Chu đang trò chuyện, nhưng đột nhiên họ nghe thấy tiếng kêu chói tai của một giọng nữ từ tâng hai. Cô giật mình, tách trà đang cầm hơi nghiêng, nước trà nóng bỏng đỏ cả bàn tay trắng nõn của cô.