Thẩm Kiều ngần ngơ quay về
phòng mình, cô thay dép đi trong
nhà rồi bước đến giường, nhụt chí
ngồi xuống chiếc giường nhỏ của
mình, nhìn chăm chú vào chiếc thẻ
ngân hàng trên tay.
Làm sao bây giờ? Cô phải nói
chuyện này với Hàn Tuyết U như thế
nào đây?
Thật nhức đầu.
Trên thực tế thì nhà họ Dạ và
nhà họ Hàn là thông gia với nhau, xét
về vai về thì ngang bằng, thế nhưng
nhà họ Dạ làm thế này.
Đang mải suy nghĩ, bỗng Thẩm
Kiều cảm thấy không khí xung quanh
mình trở nên lạnh lẽo, cô cảm giác có
gì đó không ổn, ngước mắt lên trên
thì va vào một đôi mắt sâu và lạnh
lùng. Thẩm Kiều giật mình, làm rơi
thẻ ngân hàng đang cầm trong tay
xuống sàn nhà lạnh lẽo.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hai người cùng nhìn đối
phương, Thẩm Kiều lập tức tái mặt,
cô đứng dậy: “Anh hãy nghe tôi giải
thích!”
“Cô gái gả hai lần, cô thật ngoài
sức tưởng tượng của tôi đó.“ Dạ Mạc
Thâm cười lạnh, khi anh ngẩng đầu
lên một lần nữa, tròng mắt đã biến
thành một màu đen. Giống như
những cơn sóng cuồn cuộn ở bên
vực biển, khiến người khác sợ hãi tự
tận đáy lòng.
Đôi môi hồng của Thẩm Kiều
mấp máy: “Tôi…”
“Đây là mục dích của cô gả đến
nhà họ Diệp đó hả?” Dạ Mạc Thâm
nhìn chiếc thẻ ngân hàng kia: “Ôi,
ông già cũng hào phóng ghê đấy,
chẳng qua là cô có xứng đáng với số
tiền này không?”
Thẩm Kiều cuộn tay thành nắm
đấm, cắn môi nói: “Mọi việc không
phải như anh nghĩ đâu, anh không
thể nghe tôi giải thích được à?”
“Giải thích làm sao cô có thể
thuyết phục ông già đưa số tiền này
cho cô hả? Cũng được, cô giải thích
cho tôi nghe xem một chút, còn
không thì dùng hành động của cơ
thể để giải thích với tôi cũng được.”
Mặt Thẩm Kiều trắng bệch:
“Anh nói vậy là có ý gì?”
Dạ Mạc Thâm âm thầm nghiêng
mắt nhìn cô: “Kỹ thuật của cô chắc
cũng không tới nỗi nhỉ?“
Thẩm Kiều: “Dạ Mạc Thâm, cái
tên khôn nạn này!”
“Ấy, hồi trước thay vì sưởi tôi,
sao từ đầu không gả thẳng cho ông
già đó, cỏ phải tất hơn không?”
Thẩm Kiểu nhịn không nổi nữa,
rũ mắt rồi hét lớn lên: “Đủ rỗi! Tôi
nhịn anh đủ rồi đó!”
Dạ Mạc Thâm lại tiếp tục cười
lạnh: “Không nhịn được nữa rồi hả?”
Thẩm Kiểu cúi xuống nhật thê
ngẫn hàng ở dưới dất lên, ném thẳng
vào lồng ngực của Dạ Mạc Thâm.
“Tứ đầu tôi đã nói là không cẩn
đồng nào của anh, cũng có nghĩa tối
sẽ không
đụng đến tiền của nhà họ Dạ
tiền của ông anh, tôi trả lại cho anh!”
Thẻ ngân hàng rơi vào lòng
ngực của Dạ Mạc Thâm, anh không
biến sắc dùng hai đầu ngón tay kẹp
lấy thẻ ngân hàng.
“Này cô, đã nghĩ kỹ chưa mà
đưa cho tôi? Tiền này là do cô cực
khổ mới kiếm được đó, cô chắc chắn
chưa?”
“Đúng, tôi quyết định rồi!” Thầm
Kiều nghiến răng nghiến lợi: “Không
sai, đúng là như anh nghĩ đó, tôi đi
theo phục tùng ông, ông ấy rất vừa ý
nên cho tôi tiền. Tôi nói như vậy anh
đã hài lòng chưa? Dạ Mạc Thâm, anh
muốn bị cắm sừng lắm đúng không?
Chờ đó, tôi sẽ khiến cho anh vừa
lòng.”
Thẩm Kiều nói xong thì xoay
người bước ra khỏi phòng.
Dạ Mạc Thâm hung hăng nắm
chặt chiếc thẻ kia, trên trán nổi đầy
gân xanh: “Cô đi đâu?”
Thẩm Kiều không trả lời, lúc
xoay người rời khỏi thì trên mắt đã
rưng rưng, cô thật sự không chịu
được cái tên Dạ Mạc Thâm ác mồm
ác miệng này, hai người đã thỏa
thuận rõ ràng, nhưng lúc nào anh
cũng cho rằng cô là một kẻ không
tim không phổi, không biết đau
buồn, lúc nào cũng nói những lời sỉ
nhục cô!
Cô chỉ muốn rời khỏi căn phòng
này! Rời xa Dạ Mạc Thâm!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Đứng lại! Cô mà dám cắm
sừng tôi thì cô chết chắc!” Dạ Mạc
Thâm nghĩ lại những lời cô vừa nói
thì bỗng dưng hoảng loạn.
Nhưng lúc này Thẩm Kiều thật
sự nổi nóng, nào có nghe lời anh nói,
cho dù anh có đe doạ cũng vô dụng.
Lúc Dạ Mạc Thâm cà nhắc duổi theo
thì Thẩm Kiều đã dứt khoát chạy ra
ngoài rồi.
“Người phụ nữ chết tiệt, cô dám
tiến thêm một bước có tin tôi…” Lời
đe dọa còn chưa kịp nói hết thì Thẩm
Kiều đã trốn mất không thấy tăm hơi.
Dạ Mạc Thâm: “…”
Do hai người nói quá lớn nên
những người giúp việc gần đó đều
nghe được, còn lén nhìn ra ngoài vài
lần. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Dạ Mạc
Thâm thì họ vội rụt đầu về.
“Nhìn sắc mặt cậu hai đáng sợ
quá, không biết mợ hai chọc giận gì
nữa rồi.”
“Không biết, chắc là hai vợ
chồng cãi nhau.”
“Mợ hai cũng cứng đầu ghê,
dám chọc giận cậu Hai.”
“Thật ra thì cậu hai đối xử tốt
với mợ hai lắm đó, hôm nọ còn mua
một đống quần áo đẹp để vào tủ cho
mợ hai, mà mợ hai không thèm đếm
xỉa tới, tôi không có thấy cô ấy mặc
bộ nào mà cậu hai mua cho.”
“Tại sao nhỉ? Cậu hai tốt với cô
ấy như vậy thì sao cô ấy lại không
ˆ thấy biết ơn nhỉ?”
“Có khả năng… là tại cậu hai bị
– tàn tật chăng?”
“Suyt, mấy cái này đừng có nói
bậy nha!”
“Thật lòng mà nói thì cậu hai
đẹp trai thật đó, nhưng mà lại bị tật ở
chân, rồi chuyện đó’ cũng không
được thì làm gì có đứa con gái nào
thích nổi.”
Mấy người giúp việc núp đẳng
sau cửa bàn luận ầm ï, hoàn toàn
không để ý tới Dạ Mạc Thâm đang
đứng trước cửa từ nãy giờ.
“Dám ở trước mặt tôi nói xấu tôi,
các cô coi Dạ Mạc Thâm này là
người chết hả?”
Âm thanh như phát ra từ dưới
địa ngục làm cho mấy cô giúp việc
tái mét, quay lại nhìn thấy Dạ Mạc
Thâm, không biết đứng đó từ bao
giờ.
“Cậu, cậu hai…”
Mấy người đó bị doạ cho nhũn
cả người, quỳ xuống trước mặt Dạ
Mạc Thâm, có người sợ quá mà ngất
xỉu.
“Đi ra ngoài tìm người về, nếu
không tìm được thì ngày mai dọn
dẹp đồ đạc rồi cuốn gói khỏi nhà họ
Dạ cho tôi.”
Thật ra Thẩm Kiều không hề di
ra khỏi nhà họ Dạ, cô chạy ra vườn
hoa ở phía sau. Vườn hoa đen tối
như mực, cô trốn dưới một gốc cây
-_†o mà khóc, trong lòng thì mắng chửi
tên khốn nạn kia!
Nửa năm.
nửa năm nữa, nửa năm này… Cô biết
phải làm sao đây? Thẩm Kiều nghĩ
đến cuộc sống trong tương lai mà
cảm thấy tuyệt vọng, cả người tựa
hẳn vào thân cây, nhắm mắt lại, cứ
để nước mắt chảy dài. Coi như đây là
lần cuối cùng khóc đi, sau này dù thế
nào đi chăng nữa cũng không được
khóc.
Cô đã làm mẹ rồi, không thể cứ
hễ nghe mấy lời này thì lại tức giận.
Bỗng dưng, có một bàn tay ấm
áp chạm lên khoé mắt cô, nhẹ nhàng
lau đi nước mắt, hàng lông mi của
Thẩm Kiều khẽ run.
Là ai?
Trên đầu cô bỗng dưng có một
tiếng thở dài, Thẩm Kiều mở to mắt
ngước nhìn lên thì thấy một đôi mắt
u buồn đang lo lắng nhìn cô.
Dạ Lẫm Hàn?
Tại sao anh ta lại ở đây? Thẩm
Kiều mắt đầy nước nhìn người đàn
ông trước mặt, anh ta không giống
như người cô gặp lúc sáng, ánh mắt
Dạ Lẫm Hàn chất chứa nhiều phiền
muộn, còn có cảm giác đang thương
xót cô.
Thương xót cô sao? Thầm Kiều
không ngờ rằng có thề có người đau
lòng vì mình. Cha mẹ cô còn không
thèm yêu thương cô thì lấy đâu ra
người khác thương xót cho cô đây?
„
“Đồ ngốc.” Dạ Lẫm Hàn nhẹ
giọng nói, một lần nữa vươn tay lau
nước mắt cho cô: “Em cứ lén khóc
thế này làm sao người khác biết
được em khó chịu nhường nào.”
Thẩm Kiều không nhúc nhích,
nhưng mà khi đứng trước Dạ Lẫm
Hàn cô có một cảm giác mơ hồ, nước
mắt mãnh liệt trào ra, cô không chịu
nổi oan ức này nữa.
Dạ Lẫm Hàn nhẹ cười: “Đau thì
đừng chịu đựng, khó chịu thì phải
– nói ra, em không nói thì người ta sẽ
không bao giờ biết được.”