Những lời này thiếu chút nữa cô đã thốt ra.
Tuy nhiên, cuối cùng Hàn Mộc Tử vẫn không nói gì.
“Thành thật mà nói, hiện tại dì không muốn cháu và Mạc Thâm ở cùng một chỗ, nhưng cũng không muốn chia rẽ hai đứa, cháu cũng biết năm đó dì Tổng thực sự rất thích cháu.”
Điểm này, Hàn Mộc Tử đành phải thừa nhận, năm đó khi cô bị tổn thương, đều là Tống An trị liệu cho cô, sau đó còn rất nhiều lần an ủi khuyên giải, thậm chí còn thay cô mắng Dạ Mạc Thâm.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tất cả những điều này Hàn Mộc Tử đều nhớ.
“Dì Tống, chuyện này cháu biết.”
Hàn Mộc Tử cười nhẹ: “Cháu cũng hiểu được suy nghĩ trước đây và hiện tại của dì, dì yên tâm.”
Vốn dĩ… Tống An nghĩ cô sẽ giải thích với mình. Nhưng hiện tại một câu cũng không giải thích, ngược lại khiến cho bà ấy cảm thấy có chút ngại ngùng, mới khi nãy bà ấy nói chính mình đến không phải muốn chia rẽ hai người bọn họ, mà là… bà ây vừa nói cái gì, những lời này, không phải muốn tách bọn họ ra sao?
Đột nhiên trong lúc đó, Tổng An cũng không biết nói cái gì cho phải, chính là cảm thấy Hàn Mộc Tử của hiện tại hoàn toàn không giống với trước kia.
Bình tĩnh, thật sự bình tĩnh, hơn nữa trong lòng cũng không hề có gợn sóng.
“Ăn cơm trước đi.” Trong lòng có vô số lời muốn nói, cuối cùng chỉ có thể thốt ra thành một câu này.
“Được.” Hàn Mộc Tử cười cười, hai người bọn họ thật sự bắt đầu ăn cơm tương đối im lặng.
Ăn cơm xong, bởi vì Tống An không lái xe tới, cho nên Hàn Mộc Tử lái xe đưa bà ấy về.
Khi xuống xe, Tống An nhìn cô thật lâu, sau đó lên tiếng gọi: “Mộc Tử.” Nghe câu này, Hàn Mộc Tử có chút sững sờ: “Dì Tổng?”
Tống An nhìn Hàn Mộc Tử đang ngồi trên ghế lái, nhẹ giọng nói: “Nếu như dì Tống nói với cháu, dì đã biết chân tướng của tất cả mọi chuyện, dì muốn cháu khuyên bảo Mạc Thâm tha cho Lâm Thanh Thanh, liệu cháu có đồng ý không?”
Như đã sớm dự đoán được Tổng An sẽ nói những lời này, Hàn Mộc Tử không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu: “Được.”
“Được?” Tống An có chút kinh ngạc.
“Cháu, cháu không trách dì Tống sao?
“Mục đích dì Tống tới đây hôm nay không phải là vì chuyện này sao?” Cô chậm rãi nói.
Tâm sự trong lòng bị nói toạc ra, Tống An cảm thấy có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng: “Vậy cháu có trách dì Tổng không?”
“Cháu biết trong chuyện này dì Tổng chỉ là người ở giữa, hơn nữa anh ấy là cháu trai của dì, người trong nhà truy cứu trách nhiệm của Lâm Thanh Thanh, thì cháu, một người ngoài cuộc lại càng bất lực, cho nên, cháu tôn trọng quyết định của dì Tống. Nhưng mà, chuyện này bên phía Dạ Mạc Thâm…”
“Đây là lí do hôm nay dì hẹn gặp cháu. Dì đoán nó vì cháu mới đưa đối phương ra tòa án, phải không? Mộc Tử, dì Tống biết yêu cầu của mình hơi quá đáng. Nhưng suy cho cùng, vấn đề này là do dì Tống gây ra, cũng là bạn bè nhờ cậy, dì cũng không muốn khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, như vậy sẽ hủy hoại một cô gái, cháu hiểu chứ?”
Hàn Mộc Tử im lặng gật đầu.
“Cháu yên tâm, dì Tống nhất định sẽ để mẹ của Lâm Thanh Thanh đưa nó ra nước ngoài. Dù sao, tha cho bọn họ lần này là ân huệ lớn nhất với bọn họ Sau này nếu cô ấy dám làm hại con. Đừng nói là Mạc Thâm, dì Tống nhất định sẽ không tha dù là một người.”
Quả nhiên là Tống An, trong lòng Hàn Mộc Tử nghĩ gì bà ấy đều biết.
Hàn Mộc Tử cười nhẹ gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn dì Tống”
Vốn dĩ Tống An cảm thấy hai người không thích hợp ở chung, nói thật là cô đã biến mất năm năm không có bất cứ tin tức nào, trong lòng Tổng An có chút oán hận, không phải bà ấy trách cô quá đáng, mà là cảm thấy được người phụ nữ này rất tâm ngoan, năm năm cư nhiên có thể biến mất không có tin tức, như vậy sợ rằng không thích hợp ở cùng với Dạ Mạc Thâm. Nhưng bây giờ nhìn cô, Tống An cảm thấy càng nhìn càng thích, có lẽ là do Hàn Mộc Tử cư xử quá tốt nên bà ấy cảm thấy có lỗi. Cuối cùng, Tống An không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Cháu là một cô gái tốt, dì Tống thật sự không có ý muốn chia rẽ hai đứa.”
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, một lúc sau môi đỏ mọng khẽ cong lên, đối với Tống An gật đầu, nhưng không nói thêm nữa.
“Trở về đi, trên đường chú ý an toàn.”
“Được.”
Sau khi Hàn Mộc Tử lái xe đi, Tổng An thở dài.
Cô là một cô gái tốt, nhưng nhìn cô bây giờ, Mạc Thâm có lẽ không có cơ hội.
Duyên phận chính là như vậy, nhiều khi ép buộc cũng thật sự không thể.
Thấy phiên tòa sắp bắt đầu, Hàn Mộc Tử nấu đồ ăn như thường lệ rồi đưa đến bệnh viện cho Dạ Mạc Thâm.
Gần đây cô thường chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và công ty, sau một thời gian thì có vẻ sụt cân. Dạ Mạc Thâm cũng là phát hiện ra khi cô ngồi xuống, xung quanh mắt cô có một quầng thâm nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã trở nên tóp hơn, khiến đường nét ngũ quan cũng trở nên rõ ràng hơn, hơn nữa cô lại trang điểm, dưới ánh đèn lại càng trở nên nổi bật.
Vẻ đẹp khiến người ta phải động tâm.
Như có cái gì đó mắc kẹt trong cổ họng, giọng Dạ Mạc Thâm có chút khàn khàn: “Từ mai, em không phải… nấu cho anh nữa.”
Nghe thấy, động tác trên tay Hàn Mộc Tử thoáng chút khựng lại, sau đó khôi phục bình tĩnh, đưa cái bát trong tay cho Dạ Mạc Thâm.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng Dạ Mạc Thâm có chút phiền não. “Em không hỏi lý do sao?”
Hàn Mộc Tử bày đồ ăn ra bát đĩa giống nhau, trầm mặc nói: “Không có việc gì phải hỏi.”
Dạ Mạc Thâm cau mày, đồng thời nhận thấy trên bàn hôm nay có nhiều thứ hơn trước kia, điều này khác thường khiến lông mày anh cau lại sâu hơn: “Sao nhiều thế?”
“Vết thương của anh dưỡng lâu như vậy, cũng đã dần khá lên, ngày mai sẽ diễn ra phiên tòa, cho nên làm nhiều một chút để chúc mừng anh.”
“Chúc mừng?” Dạ Mạc Thâm nhíu chặt mày, híp mắt: “Thật sự là chúc mừng sao?”
Hàn Mộc Tử gật đầu.
“Nếu là chúc mừng, vậy hẳn là rất vui không phải sao?” Thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm nghiêng về phía trước, hơi thở nóng rực tiến đến gần cô, một đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Nhưng anh lại thấy em, một chút vui vẻ cũng không có, sao vậy?”
Hơi thở của anh gần đến phả vào mặt cô, Hàn Mộc Tử giật mình lùi lại một chút, khẽ nói nhỏ: “Không sao, anh không hài lòng? Vậy để tôi mang đi, anh ăn cháo trắng là được.”
Hàn Mộc Tử nói xong liền vươn tay muốn đem đồ trên bàn đem đi.
Thấy cô khôi phục như thường, Dạ Mạc Thâm nắm lấy tay cô: “Mang đều đã mang đến rồi, còn muốn lấy lại?”
Hàn Mộc Tử rút tay về, trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Vậy anh còn nói?”
Dạ Mạc Thâm nhếch môi: “Không nói nữa.”
Sau đó, anh liền quên chuyện vừa xảy ra, liền ăn cơm. Hàn Mộc Tử ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ một hồi vẫn không biết nên mở miệng nói với anh như thế nào mới được.
Tống An hẹn cô ra ngoài chính là muốn nhờ cô giúp thuyết phục Dạ Mạc Thâm, trước kia cô đã nhận quá nhiều ân tình của bà ấy, bây giờ hẳn là nên trả lại.
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đã ăn gần hết, Hàn Mộc Tử nhẹ giọng nói nhỏ: “Ngày mai phiên tòa bắt đầu, luật sư chuẩn bị xong chưa?”
Đột nhiên nói đến vấn đề này, Dạ Mạc Thâm có thể phát hiện ra được sự khác thường, ngước mắt nhìn về phía cô: “Em muốn nói gì?”
Hàn Mộc Tử sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nhận ra khi cô vừa hỏi. Nếu đúng như vậy thì cô cứ nói thẳng, cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.