Đến cũng đã đến rồi, Đường Viên Viên không có lí do gì để từ chối cả, hơn nữa là cô tự nói mình đi đâu cũng được, cô giữ im lặng theo sát Uất Trì Diệc Thù, xuống xe cùng lúc với anh.
Trước khi vào đó, Uất Trì Diệc Thù mở cốp xe ra, nói với cô: “Tới đây nhận quà trưởng thành của em trước đi.”
Nghe thấy chữ “quà”, gương mặt Đường Viên Viên lập tức hiện lên vẻ mong chờ, cô bước nhanh về phía đó, nhìn thấy bên trong cốp có tận mấy hộp quà hình chữ nhật thì kinh ngạc: “Sao nhiều quá vậy?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Có quả của bạn cùng phòng nữa, hai người em gặp hồi trước ấy”
Đường Viên Viên nhớ lại, lúc cô tới trường đúng là có trông thấy hai người bạn cùng phòng kia: “Bọn họ còn nhớ em hả?”
Đã qua lâu lắm rồi, hơn nữa bọn họ chỉ gặp mặt nhau một lần thôi, không ngờ họ lại tặng quà trưởng thành cho cô, Đường Viên Viên cảm thấy rất có lỗi.
“Em phải làm sao để cảm ơn họ đây?” Đường Viên Viên khế cắn môi dưới, hỏi.
“Cảm ơn gì chứ? Bọn họ thèm thuồng sắc đẹp của em mới tặng quà đấy, không cần để ý bọn họ”
Đường Viên Viên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù, biểu cảm có chút ngạc nhiên, có thật không?
Thèm thuồng sắc đẹp của cô?
Vẻ mặt của Uất Trì Diệc Thù cứng đờ: “Mở quà đi, em muốn mở món quà nào trước?”
Đường Viên Viên suy nghĩ một chút, rồi sau đó cô nói: “Mở quà của anh Sở Phong trước đi”
Người ta không chịu đến dự nên mở quà của anh ta trước.
Nghe cô nói như thế, động tác của Uất Trì Diệc Thù dừng lại, anh nheo đôi mắt: “Em chắc chưa?”
“Chắc ạ” Đường Viên Viên gật đầu, hoàn toàn không chú ý tới tâm trạng anh đã thay đổi, cô còn hỏi: “Anh ơi, trong đống này món quà nào là của anh Sở Phong, cái nào là của anh vậy?”
“Màu xanh da trời là của anh ta, màu tím là của anh”
‘Àà”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Thế nên Uất Trì Diệc Thù lập tức phát hiện ánh mắt của cô gái nhỏ lướt qua hộp quà màu tím , nhìn thẳng vào hộp quà màu xanh da trời, vẻ mặt chờ mong.
Uất Trì Diệc Thù không nhúc nhích một lúc lâu, Đường Viên Viên lập tức quay đầu nhìn anh: “Anh ơi?”
Bấy giờ anh mới giơ tay lên, Đường Viên Viên vốn mang gương mặt chờ mong anh mở hộp quà của anh Sở Phong cho mình, kết quả là Uất Trì Diệc Thù vươn tay mở hộp quà màu tím.
Đường Viên Viên:
Cô vô thức mở miệng ngăn cản anh.
“Anh trai, không phải anh nói món quà màu xanh lam mới là quà của anh Sở Phong sao?”
Uất Trì Diệc Thù dừng tay lại, sau đó nói: “Đúng vậy”
Tuy rằng ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng động tác tay vẫn không hề thay đổi, vẫn đang bóc hộp quà màu tím như lúc trước. Đường Viên Viên mấp máy môi muốn nói gì đó, cô ngửa đầu nhìn Uất Trì Diệc Thù.
Một lát sau, cô lại liếc nhìn anh một lần nữa.
Uất Trì Diệc Thù mặt không đỏ tim không loạn nói: “Bóc đi, bóc hết đi, hay là muốn thay đổi giữa đường? Bóc cái này ra trước, sau đó lại bóc quà của Chung Sở Phong sau.”
Đường Viên Viên không tiếp lời, khoảnh khắc ấy, trong đầu cô đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ rất kỳ dị, cô cảm thấy hình như anh trai mình đang ghen, nếu không tại sao khi cô nói muốn mở quà của anh Sở Phong trước, anh trai cô lại trực tiếp mở quà của anh ấy nhỉ?
Nhưng, nếu như nói anh ấy đang ghen, vậy anh ấy hoàn toàn có thể không cần hỏi mà trực tiếp mở quà ra trước.
A…. Đường Viên Viên khẽ lắc đầu, cô cũng không hiểu lắm.
Uất Trì Diệc Thù vừa bóc quà đồng thời cũng không quên quan sát biểu cảm trên mặt Đường Viên Viên, vừa thấp giọng hỏi: “Sao thế? Bóc quà của anh trước làm em không vui à?”
Nghe thấy thế, Đường Viên Viên vô thức lắc đầu.
“Không phải đâu anh trai, mở quà của ai trước cũng được.”
Nhìn bề ngoài có vẻ như cô không thèm để ý, thật ra trong lòng Đường Viên Viên muốn để quà của anh trai cô lại đến cuối cùng mới mở, dù sao niềm vui bất ngờ nên để đến cuối cùng thì hay hơn.
Chỉ là cô không ngờ anh trai cô lại tự mở quà của mình trước.