“Triệu Vũ à, cậu dừng lại được rồi đấy.” Trương Dư Hàn không nhịn được nhắc nhở anh ta một câu: “Cậu cảm thấy người có thể đứng cạnh cô con gái cả của nhà họ Hàn sẽ là một nhân vật bình thường sao? Không chừng cô ấy cũng là con gái của một tập đoàn nào đó, chúng ta không thể tùy tiện trêu chọc đến họ được đâu.”
Nhóm người như họ lấy việc chơi phụ nữ là chính.
Đối tượng mà họ chơi là những cô gái không quyền không thế, cùng lắm thì dùng tiền đuổi đối phương di là được.
Nhưng họ cũng có quy tắc riêng cho mình, đó chính là không chơi cành vàng lá ngọc, họ không giống Lục Tầm Thường chỉ chơi con gái nhà giàu rồi lại nhận lấy kết quả là…
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Các cậu cũng thấy chuyện lúc trước của Lục Tầm Thường rồi đấy, chắc là vì cậu ta chơi con gái nhà giàu có cho nên mới bị tàn phế, trước kia Tập đoàn Phúc Sang còn có thể đứng vững ở Thành phố Ninh, bây giờ… bị hất ra khỏi thị trường rồi, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có.”
“Nếu là con gái của tập đoàn nào đó thì sao tôi lại chưa từng gặp cô ấy? Nếu là con gái nhà giàu thì chắc chắn nhà đó cũng không hề có tiếng tăm gì cả.”
“Đơn giản thôi, tìm người điều tra thử sẽ biết ngay mà.”
Bên này, cuối cùng thì Thẩm Kiều cũng đã tìm được một nơi ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, cô lập tức kéo chiếc áo choàng trên người lại, Hàn Tuyết U ngồi ở bên cạnh thấy vậy không nhịn được mà chê cười cô.
“Sao cậu lại xấu hổ như vậy chứ? Bộ váy này được thiết kế như vậy chính là để cậu mặc ra cho mọi người ngắm mà, cậu che làm gì CHỮ…
Nói xong Hàn Tuyết U kéo áo choàng trên người Thẩm Kiểu xuống, khiến cô sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch, cô thốt lên: “Đừng…”
Tịnh Nhan không nhịn được liếc nhìn sang Hàn Tuyết U.
“Cô đừng có như vậy được không? Cậu ấy không muốn lộ thì đừng bắt cậu ấy lộ, tôi cảm thấy khoác thêm cái áo choàng trông cũng khá đẹp mà.”
Hàn Tuyết U nhìn về phía Tịnh Nhan, cô ta luôn cảm thấy dường như con bé này có ý muốn đối đầu với mình.
“Tôi thì thế nào? Tôi là bạn thân của nhỏ Kiều, tôi làm như vậy cũng là vì hy vọng cậu có thể khiến mọi người chói mắt mà thôi, sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Tịnh Nhan cười mỉa một tiếng rồi nói: “Khiến mọi người chói mắt không óc vấn đề gì cả, nhưng cũng đừng nên làm khó người khác.”
“Hai cậu đừng gây nhau mà.”
Thẩm Kiều ngăn cản hai người lại, cô nói: “Hai cậu đi ăn chút gì đó đi, mình vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút.”
Nói xong, Thẩm Kiều cầm làn váy đứng dậy, Tịnh Nhan thấy thế cũng đứng lên theo, cô ấy nói: “Ở đây đông người lắm, cậu tìm được nhà vệ sinh không? Để mình đưa cậu đi.”
“Không cần đâu, hai cậu ở đây chờ mình là được rồi.” Thầm Kiều xoay người đi ra bên ngoài, cô nhớ lúc vào có đi qua một nhà vệ sinh, chỉ cần đi theo đường cũ là được.
Thẩm Kiều cầm làn váy đi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại, cô vốn muốn tìm một cái nút thắt buộc phần cổ xẻ sâu hình chữ V lại, kết quả vẫn không làm được, bộ váy này quá bó sát, càng buộc cổ áo lại gần thì ngực của cô trông càng lớn.
Cô ở trong nhà vệ sinh một khoảng thời gian khá lâu cũng chưa thể chuẩn bị tốt được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, cô quấn thật chặt chiếc áo choàng lên người, sau đó đầy cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa ra, Thầm Kiều đã bị một người đàn ông có mặt mũi tinh xảo cản đường.
“Người đẹp à, biết được đi không? Tôi dẫn em đi nhé.”
Thẩm Kiều cảnh giác nhìn đối phương, sau đó lui ra phía sau hai bước.
“Cảm ơn, bạn của tôi đang chờ tôi ở đằng trước, tôi đi một mình là được rồi.”
Nói xong, cô né sang bên cạnh rồi bước đi, người đàn ông kia lại không từ bỏ ý định, anh ta đuổi theo cô rồi chặn đường cô một lần nữa, anh ta nói: “Kết bạn với nhau thôi mà, em sợ cái gì chứ? Tôi tên Triệu Vũ, là con một của Tập đoàn Việt Tiến, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ xấu xa gì hết, thật sự chỉ muốn làm quen với em một chút mà thôi. Nếu em muốn tôi đưa em về thì cho tôi xin số điện thoại nhé…”
“Thực xin lỗi, phiền anh tránh ra.” Thẩm Kiều biết người đến tham gia buổi tiệc hôm nay đều là những nhân vật mà nhân viên bình thường như họ không thể đụng vào được, cho nên cô chỉ có thể cố gắng yêu cầu anh ta tránh xa mình mà thôi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tuy nhiên, cô càng né tránh thì Triệu Vũ càng cảm thấy thích thú, hơn nữa đứng gần như thế anh ta mới phát hiện cô chỉ trang điểm nhẹ, làn da trông vô cùng non nớt, da thịt non mịn của cô khiến Triệu Vũ càng nhìn càng thích.
“Tôi thật sự sẽ không tùy tiện ức hiếp em đâu mà, tôi thật lòng muốn làm quen với em, em không thể cho tôi xin số điện thoại được sao?”
Triệu Vũ lộ ra biểu cảm đáng thương, nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều giống như một con chó con, ánh mắt kia trông vô cùng đáng thương, cũng vô cùng thật lòng.
Thẩm Kiều nhìn ánh mắt này của anh ta mà sững sờ, một lát sau cô xấu hồ khẽ mấp máy miệng nói: “Tôi thật sự còn có việc, bạn của tôi đang chờ tôi ở đằng trước, tôi đi trước đây.”
Triệu Vũ lập tức căng thẳng nhanh chóng duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, thốt lên: “Ê…”
“Buông tôi ra!“ Thầm Kiều hất mạnh tay của anh ta ra, Triệu Vũ thấy sắc mặt của cô thay đổi thì lập tức buông tay ra, nói: “Xin lỗi em! Tôi không hề muốn đụng chạm vào em, tình huống vừa rồi hơi gấp, cho „ nên…
“Hôm nay cậu Triệu đến tham gia buổi tiệc hay là đến đề đùa giỡn phụ nữ vậy?” Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, Thẩm Kiều nhìn về nơi phát ra giọng nói thì thấy Tiêu Túc đang đẩy Dạ Mạc Thâm đi về phía hai người họ.
Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm, Triệu Vũ lập tức thu hồi dáng vẻ giống như con cún happy vừa rồi của mình lại, đồng thời nhìn Dạ Mạc Thâm với ánh mắt sợ hãi.
“Cậu, cậu Mạc Thâm, sao anh lại ở đây?”
Tiêu Túc liếc nhìn sang đối phương, hừ nói: “Cậu Mạc Thâm muốn đi đâu còn cần phải báo cáo với cậu à? Còn cậu, cậu là khách được mời tới đúng không? Chạy tới nhà vệ sinh nữ làm gì?”
Triệu Vũ vừa nghe cậu ta nói vậy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, anh ta liếc nhìn sang Thẩm Kiều theo bản năng, sau đó lại nhìn Dạ Mạc Thâm, quan sát biểu cảm trên mặt anh.
“Cậu, cậu Mạc Thâm, tôi chỉ… bị lạc đường, cho nên đi loanh quanh thôi.”
“Đi loanh quanh?” Tiêu Túc tiếp tục cười mỉa nói: “Vậy cậu quấn lấy nhân viên của công ty chúng tôi làm gì?”
Dạ Mạc Thâm khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén như dao của anh đâm thẳng vào mặt Triệu Vũ.
Từng giây từng phút trôi qua, Triệu Vũ cảm thấy bầu không khí vô cùng nặng nề, hai chân của anh ta không khống chế được mà khụy xuống, anh ta nói: “Xin… xin lỗi, tôi không biết cô ấy là nhân viên của công ty các anh, tôi đi ngay đây!”
Nói xong, Triệu Vũ lập tức quay đầu bỏ di.
Chờ anh ta đi rồi, Thẩm Kiều lại nghe thấy Dạ Mạc Thâm lạnh lùng trách cứ một câu: “Thích khiến đàn ông quấn lấy cô như vậy à? Một người hai người không đủ, cô còn muốn thêm bao nhiêu người nữa hả?”
Thẩm Kiều nghe anh nói vậy sắc mặt của cô lập tức thay đổi.
“Chuyện này đâu liên quan gì tới tôi?”
Rõ ràng là do Triệu Vũ tự sáp vào, liên quan gì tới cô chứ?
Dạ Mạc Thâm nhìn vào cơ thể của cô giống như đang đánh giá cái gì đó, Thẩm Kiều cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện thứ anh đang nhìn chằm chằm chính là bộ váy trên người mình, ánh mắt của anh lộ rõ sự mỉa mai khinh thường, hơn nữa lại còn cười nhạo thành tiếng.
“Cô cảm thấy chuyện này không liên quan tới cô sao?”
Thẩm Kiều thấy anh dùng ánh mắt này nhìn mình thì lập tức nổi giận quát: “Chắc anh sẽ không cho rằng anh ta quấn lấy tôi là bởi vì tôi ăn mặc quá hở hang đó chứ? Dạ Mạc Thâm à, tư tưởng này của anh thật sự quá trơ trẽn rồi đấy!”
“Là tư tưởng của tôi trơ trến hay là bản thân cô không biết liêm sỉ, thân là mợ hai nhà họ Dạ mà lại ăn mặc như vậy, cô cho rằng cô đang rao bán mình sao?”
Lúc nhìn thấy cô ăn mặc hở hang như vậy xuất hiện ở trước mặt mọi người, không biết tại sao trong lòng Dạ Mạc Thâm lại dâng lên một cơn thịnh nộ, ánh mắt của mấy người đàn ông kia đều dính lên người cô hết cả rồi, rốt cuộc cô có một chút tự giác nào không vậy?
Rao bán mình… Những lời này hoàn toàn đã nhóm lên lửa giận trong lòng Thầm Kiều, cô tức đến mức hốc mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
“Dạ Mạc Thâm, anh đúng là một tên khốn!”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô rồi ra lệnh: “Cởi bộ váy ra, đổi bộ khác.”
“Tôi không đổi!” Thẩm Kiểu không hề nghĩ ngợi gì đã dứt khoát từ chối lời anh nói!
“Cô nói cái gì?”