“Xem ra tất cả mọi người đều ở đây.“Tô Cửu nhìn một vòng, nhìn thấy tất cả mọi người đều có mặt, ánh mắt quét qua bên trong, nhìn thấy một thiếu niên lạnh lùng ngồi chỗ đó, liền nói một câu:“Để tôi giới thiệu một chút, vị này là cô Mộc Tử, là cấp trên sau này của các người.”
Đám người không nghe thấy câu nói phía đằng sau câu nói kia, chỉ nghe được Tô Cửu gọi chính là cô Mộc Tử.
Nhiều năm như vậy, Tô Cửu vẫn luôn là thư kí kiêm trợ thủ đắc lực của Hàn Thanh, trong giới kinh doanh thanh danh cũng rất nổi tiếng, những nhà thiết kế bọn họ tự nhiên cũng sẽ biết đến cô ta.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng bây giờ Tô Cửu lại sử dụng xưng hô cung kính với Hàn Mộc Tử, mà đáy mắt của cô ta tràn đầy đều là ý cười, không có trào phúng như trong tưởng tượng của bọn họ.
Vài người nhìn Hàn Mộc Tử ánh mắt hơi khác lạ, nhưng vẫn có người bất mãn mở miệng nói.
“Còn trẻ như vậy đã lên làm cấp trên? Là thật sự có năng lực sao, hay là nói……Đi vào bằng đường tắt?“Người nói chuyện là Lãnh Nguyệt Nguyệt, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ, tô son môi đỏ choét, một đôi mi cong vô cùng quyến rũ người, nhưng khí chất đem lại cho người khác là lạnh lùng quyến rũ.
Nghe nói thế, vẻ mặt Hàn Mộc Tử nhàn nhạt, cũng không có bởi vì cô ta mà thẹn quá hoá giận, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô ta.
Tiểu Nhan lại nghe trái nghe phải, làm sao cũng đều cảm thấy câu nói này không đúng nha.
Nghĩ sâu xa hồi lâu cô ấy mới phản ứng được, tức giận tới mức lập tức chửi ầm lên:“Cái gì là đi đường tắt? Lời này của cô là có ý gì vậy?”
Lãnh Nguyệt Nguyệt nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan một chút:“Ổ, đây là vị nào vậy? Vừa đến đã la lối om sòm, chẳng lẽ cô là cấp trên mới của chúng tôi sao?”
Tiểu Nhan thấy dáng vẻ của cô ta đều lập tức muốn tức điên, cắn môi dưới:“Cô quản tôi là ai à, tôi chính là không cho phép các người nói Mộc Tử như thế đó, đoàn đội chuyên nghiệp ghê gớm lắm sao?”
Tiểu Nhan là người nóng nảy.
Điều này Hàn Mộc Tử vẫn luôn biết.
Chẳng qua là cô không ngờ đến Tiểu Nhan lần này thế mà vì một câu nói mà không bình tĩnh được, mắt thấy cô tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc lửa, mà cô gái đối diện vẫn còn nhàn nhã, cô lập tức thở dài trong lòng, sau đó đưa tay kéo tay áo Tiểu Nhan, kéo cô ấy ra phía sau mình.
“Mộc Tử cô đừng kéo tôi, để cho tôi nói lý với cô ta, cái gì gọi là đi đường tắt! Nhưng mà cô……”
“Được rồi.”Hàn Mộc Tử nhẹ giọng mở miệng:“Trước tiên cô khoan nói.”
Tiểu Nhan tức giận vô cùng, thế nhưng lại vẫn rất nghe lời Hàn Mộc Tử, cô không cho mình nói lời nào, cô ấy chu mỏ nhìn Hàn Mộc Tử một chút, cuối cùng vẫn đi tới một bên nhường sân nhà lại cho Hàn Mộc Tử.
Mà Tô Cửu, từ lúc bắt đầu cho tới giờ cô ta cũng không có ý định muốn giúp Hàn Mộc Tử.
Đây là Hàn Thanh đặc biệt căn dặn, đã đem đoàn đội giao cho cô, phải nhờ vào chính cô dùng năng lực để chinh phục.
Mà Hàn Thanh anh ta, đương nhiên là tin tưởng em gái anh ta rồi.
Nếu Tô Cửu nhún tay vào, thì dường như cô ta thực sự không thức thời rồi.
Hàn Mộc Tử bước về phía trước mấy bước, ánh mắt rơi vào trên người của Lãnh Nguyệt Nguyệt, cho dù trên mặt cô mang theo nụ cười, thế nhưng khí chất trên người cô rất lớn, lập tức liền đè xuống sự phách lối trên người của Lãnh Nguyệt Nguyệt.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chuyện chỉ trong nháy mắt, Lãnh Nguyệt Nguyệt liền cảm giác hình tượng của mình ở trước mặt Hàn Mộc Tử dường như thấp hơn nhiều.
“Cô.”Lãnh Nguyệt Nguyệt thế mà vô ý thức lui về sau một bước nhỏ, sau đó nói:“Cô muốn làm gì?
Chẳng lẽ lại bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận sao?”
Nghe nói thế, Hàn Mộc Tử giống như cũ cười nhạt một tiếng, nói khẽ:“Cô sợ hãi như vậy làm gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt cô.”
Đám người nghe lời này, lại hơi có chút kinh hãi. “Các bạn tìm trang nguồn như trên hình đọc để chúng mình có nhiều động lực lên chương nhé!”
Khí chất trên người Hàn Mộc Tử lúc này cùng với lúc vừa mới bắt đầu nhìn thấy cô hoàn toàn không giống nhau, cô ăn mặc như thế, bọn họ còn cho rằng là cô dễ ức hiếp, không nghĩ tới cô lại toát ra khí chất mạnh mẽ như vậy.
Còn nói cái gì, tôi cũng sế không ăn cô.
Như thế này, so với ăn còn đáng sợ hơn nhiều?
Thấy bọn họ không nói lời nào, Hàn Mộc Tử ngắm nhìn bốn phía, cánh môi hồng có chút giương lên.
người khúm núm trước kia, tất cả chuyện gì cũng đều chu đáo, không xúc động chút nào. Bản thân cô thông minh lanh lợi, tự mang khí chất sắc sảo, chẳng qua cuộc sống trước kia làm cho cô phải đem những này thu liễm lại.
VỀ sau…..Ánh sáng chậm rãi lan ra.
Tiểu Nhan mới phát hiện, Hàn Mộc Tử khác xa so với trong tưởng tượng của cô ấy lợi hại hơn nhiều.
Mà cô ấy, phát hiện mình cũng cách cô ngày càng ngày càng xa xôi.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan rủ mắt xuống nhìn mũi giày mình, không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, cũng không tiếp tục tiến lên nữa.
“Các vị đều là nhân tài kiệt xuất, con người của tôi đây, cũng rất quý tài. Chẳng qua tôi có một đặc điểm khác, tôi không muốn miễn cưỡng người khác. Mặc dù các người đều là thành viên rất ưu tú, chỉ có điều nếu như trong lòng các người không nguyện ý ở lại công ty, bây giờ có thể đi.”
Nghe vậy, mấy người kia biến sắc, Tiêu Y Y lập tức ủy khuất, lên án cô:“Lời này của cô là có ý gì chứ? Cô đây là chuẩn bị đuổi chúng tôi đi sao?”
“Không.“Hàn Mộc Tử nhẹ nhàng lắc đầu:“Tôi ở đây hướng tới tự do, nếu như các người cảm thấy nhân tài ở đây không được trọng dụng, thì có thể tự mình rời đi, một tháng tiền lương nay tôi sẽ theo đó mà trả đủ cho các người.”
“Cô, cô đây là sỉ nhục người!!”
“Tôi hi vọng các vị có thề hiểu rõ một đạo lý, các người, mặc dù là đoàn đội ưu tú anh Hàn tìm đến.
Nhưng người trả lương cho các vị sau này chính là tôi, từ hôm nay trở đi tôi chính là cấp trên của các vị, có thể chấp nhận mà thì ở lại, không thể chấp nhận có thể trực tiếp rời đi. Vẫn là câu nói mới vừa rồi kia, tiền lương tháng này tôi đều sẽ trả đủ.”
Hàn Mộc Tử trịnh trọng nói, sắc mặt vẫn thong dong bình tĩnh giống như căn bản không lo lắng bọn họ sẽ thật sự rời khỏi đây.
Cô căn bản không thèm để ý đoàn đội này của bọn họ.
Lần đầu tiên nhận loại vũ nhục này, một đám người đều vô cùng tức giận.
Trương Ngọc thở phì phò trả lời:“Làm gì có cấp trên nào giống như cô chứ, cô cho rằng cô là ai vậy, vậy mà không đề chúng tôi vào mắt một chút nào!”