Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 785


Sau đó, Hàn Mộc Tử lại miên man suy nghĩ chuyện của Dạ Mạc Thâm.


George nói sẽ nhắn tin cho anh bảo anh tới đây. Cô muốn gặp anh, nhưng lại cảm thấy… Cứ luôn lợi dụng George để gọi anh tới, liệu anh có cảm thấy cô phiền phức không?


Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử đột nhiên nói: “Chuyện đó, hay là anh đừng gửi tin nhắn cho anh ấy nữa, hôm nay cứ thế này đã không cần nóng vội.


“Hả?”



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


George có chút bất ngờ, anh ta cầm điện thoại, ngơ ngẩn nói: “Vì sao chứ? Chuyện này không phải càng nhanh càng tốt sao?”


“Không. Hàn Mặc Tử lắc đầu: “Tôi sợ anh ấy không kịp chấp nhân.”


Cô đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, nếu như thường xuyên xuất hiện trước mặt anh, anh cảm thấy không quen chắc chăn sẽ sinh ra cảm giác bài xích với cô.


Vì thế vẫn là không nên mạo hiểm.


“Nhưng mà tôi đã gửi đi rồi.”


Dạ Mạc Thâm ngôi ở số pha ngoài ban công, một tay anh cầm ly cà phê, một tay cầm di động. Hôm nay là ngày nghỉ trên người anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu xám, khoác một chiếc áo đơn giản cùng quần dài, khuôn mặt tuấn tú tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Hình ảnh này mà được chụp phát tán trên mạng chắc chắn sẽ không khác gì ảnh họa báo của một siêu sao.


Màn hình điện thoại của anh vẫn hiển thị hình ảnh mà George gửi tới. Anh chụp không phóng to nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ xinh đẹp của người con gái, rõ ràng cô chỉ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, ngay cả tóc cũng chỉ tùy tiện buộc lên nhưng lại vẫn khiến anh không cách nào rời mắt được.


Cô cũng không phải đặc biệt xinh đẹp đến mức lay động lòng người thế nhưng không hiểu sao anh vẫn luôn cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô. Cô giống như có một lực hấp dẫn trí mạng với anh. Dạ Mạc Thâm thu hồi ánh mắt, anh buông ly cà phê trong tay xuống, sau đó khẽ day trán.


Anh biết rõ, George cố ý.


Cổ ý mời cô ăn trưa, cố ý chụp ảnh cô, cố ý gửi cho anh… Muốn dụ anh tới đó.


Nhưng cho dù là George có ý, cô thì sao chứ?


Người khác nói thì cô bèn đi ngay sao? Không biết rụt rè một chút sao?


Nhớ tới ngày hôm đó ở phòng thư ký, khi cô tỉnh lại ôm chặt lấy anh không chút ngại ngùng, lúc ấy Dạ Mạc Thâm còn tưởng rằng cô nhận sai người, có lẽ anh không phải là người cô muốn ôm. Có lẽ cô còn chưa tỉnh táo nên mới tưởng anh là người khác mà ôm chặt lấy anh. Càng nghĩ, trong lòng Dạ Mạc Thâm càng khó chịu Suy nghĩ một lúc, cuối cùng đôi môi anh khẽ cong lên một nụ cười lạnh, đứng dậy đi về phía bên ngoài.


“Cho nên, anh vừa mới ngồi xuống không lâu đã gửi tin nhắn cho anh ấy?”


Hàn Mộc Tử có chút ngây người ra hỏi George, cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không gửi tin nhắn đi nhanh như vậy.


George gật đầu, sau đó anh ta nói: “Có điều chị dâu, cô đừng lo lắng quá, có lẽ Uất Trì Thâm sẽ không tới đâu.” Nghe vậy, Hàn Mặc Tử có chút dở khóc dở cười: “Anh đang an ủi hay là đả kích tôi vậy?”


“Ôi, chị dâu, tôi không có ý đả kích cô, ý tôi là “Anh ấy nói như thế nào? Có để ý đến anh không?”


Không thể không nói, Hàn Mộc Tử vẫn khá tò mò, rốt cuộc sau khi mất trí nhớ, thái độ của Dạ Mạc Thâm đối với cô là như thế nào?


Theo lời của George, ấn tượng của anh với cô ra sao?


George nào dám nói với Hàn Mộc Tử rằng Uất Trì Thậm chí gửi cho anh ta một chứ “Cút”, anh ta chỉ có thể lắt léo.


“Anh ấy có lẽ đang bận, chưa nhận được tin nhắn, tôi đoán là anh ấy chưa nhìn thấy.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Thì ra là thế.


Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, cũng không rõ trong lòng cô có Rõ ràng cô rất muốn gặp Dạ Mạc Thâm nhưng lại sợ hai cảm giác gì. người gặp nhau quả thường xuyên sẽ khiến anh cảm thấy chán ghét.


Ôi.


Hàn Mộc Tử thở dài trong lòng, cô không nói thêm gì.


George có thể nhìn ra được sự thất vọng trong đáy mắt cô, anh ta vội bẻ lái sang chuyện khác: Nhà hàng này đồ ăn không tối đầu, chị dâu, lát nữa cô nếm thử xem.”


“Cảm ơn”


Nhà hàng này mang đồ ăn lên rất nhanh, Hàn Mặc Tử và George mới chỉ ngồi khoảng mười phút đã có đồ ăn mang lên. Hàn Mộc Tử gọi một phần mỳ Ý, cô cũng không có tâm trạng ăn, nhưng George không giống vậy, anh ta ăn rất ngon miệng, gọi một nồi lẩu bò thơm phức, món ăn mang lên vẫn còn bốc khói nghi ngút, nước lẩu sôi sùng sục.


George thấy vậy, đôi mắt không khỏi sáng bừng lên.


“Món này ngon lắm đấy, chị dâu, cô nhất định phải thử một lần.


Khi Hàn Mộc Tử ngửi thấy mùi vị, cô hơi nhíu mày lại, cảm thấy mùi này quá nồng khiến cô có chút không thoải mái.


Cô theo bản năng giơ tay bịt mũi lại.


Nhưng dù sao nơi này cũng là phòng kín, hơn nữa cô còn đặc biệt nhạy cảm với mùi vị, mùi hương tràn ngập khắp phòng, Hàn Mộc Tử càng ngày càng khó chịu, vẻ mặt cô cũng trở nên khó coi.


“Chị dâu, lầu bò ở đây ngon làm, cô mau thử xem.” George đứng lên, muốn gặp đồ ăn cho cô. Mùi hương nồng đậm khiến dạ dày cô nhộn nhạo, thật sự không chịu nổi nữa, cô che miệng chạy khỏi phòng.


“Chị dâu? Chị dâu sao vậy?”


George nhanh chóng đuổi theo, Hàn Mặc Tử chỉ có thể tùy tiền nói một câu: “Tôi đi vệ sinh một chút” Sau đó cô biến mất khỏi tầm mắt George.


George chỉ có thể ngày người nhìn cô rời đi. Anh ta xoa xoa đầu rồi trở lại phòng.


Kỳ lạ, rõ ràng mùi vị tốt như vậy… mà có vẻ như chị dâu không thích? Còn cảm thấy buồn nôn.


Được rồi, anh ta vẫn là nên giải quyết triệt để món này trước khi chị quay trở lại thì hơn.


Hàn Mộc Tử cảm thấy vô cùng buồn nôn, thế nhưng cô không quen với nơi này, mất rất nhiều thời gian để tìm nhà vệ sinh, dạ dày cô sôi sục, khi cô sắp không chịu nổi tới nơi thì cuối cùng cũng thấy nhà vệ sinh.


Sau đó cô vội vàng chạy vào, gục xuống bồn rửa mặt nôn một lúc lâu.


Cô nên đến mức trào cả nước mắt, dạ dày quay cuồng khó chịu, cả người toát ra mồ hôi lạnh.


Cũng không biết giăng có bao lâu, Hàn Mộc Tử mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô mở vòi nước tẩy rửa sạch sẽ, sau đó dội nước lên mặt cho tỉnh táo trở lại, đột nhiên một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô.


Hàn Mộc Tử sửng sốt, duỗi tay nhận lấy khăn giấy.


“Nhìn bộ dạng của cô có vẻ không thích hợp rửa mặt bằng nước lạnh vào lúc này đâu.” Một giọng nói trầm thấp của đạn ông vang lên, sau khi nhận khăn giấy, Hàn Mộc Tử nhìn về phía đối phương.


Vừa liếc mặt một cái, cô lập tức ngây người ra, Người đàn ông với đôi mắt sắc bén, khỏe miệng anh ta còn cong lên một nụ cười nhạt, không phải là Đoan Mộc Trạch mà cô gặp trước đây sao?


Cách đây không lâu cô đã từng gặp anh ta, bọn họ còn ngồi đổi diện nói chuyện cho nên Hàn Mộc Tử nhớ rất rõ anh ta Sau khi Đoan Mộc Trạch thấy rõ mặt cô, anh ta không khỏi nheo mắt lại, nhướng mày nói: “Là cô?”


Đối tượng mà Dạ Mạc Thâm tuyên bố kết hôn, Hàn Mộc Tử. Vừa mới nhìn thấy cô, Đoan Mộc Trạch đã hơi bất ngờ, có lẽ anh ta ngạc nhiên vì gặp cô ở đây, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK