Trái tim của Mạnh Khả Phi nhói lên, cô vốn cho là mình có cơ hội, thật không ngờ rằng mình lại để tuột mất cơ hội rồi hay sao?
“Không sao đâu, Viên Viên, không có chuyện gì đâu” Mạnh Khả Phi võ nhẹ nhàng vào lưng Đường Viên Viên, giọng nói có chút nghẹn ngào, không phải là đang an ủi cô mà là đang an ủi chính mình: “Có bạn gái thì có bạn gái thôi, trường học chúng ta còn rất nhiều chàng trai ưu tú, lúc đó cậu có thể từ từ tìm một người khác được mà”
Đường Viên Viên nhận thấy được tâm trạng của Mạnh Khả Phi cũng không ổn, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cậu yên tâm đi, trong khoảng thời gian này, quả thực là tớ cũng có chút nhớ nhung, phiền muộn mà thôi. Thế nhưng một thời gian nữa, mọi thứ sẽ ổn thôi”
“Vậy là tốt rồi”
Buổi tối tan học, lúc đầu vốn Đường Viên Viên định trở về ký túc xá, kết quả là vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Chung Sở Phong ở phía sau cửa.
Cô có chút biến sắc, coi như không thấy anh ta. Cô quay đầu và đi thẳng về phía trước.
“Viên Viên”
Thật đáng tiếc Chung Sở Phong đã nhìn chằm chăm vào cô, khi thấy cô quay đầu bước đi, anh ta rất nhanh chóng đuổi theo rồi chặn cô cửa trước.
“Sao nhìn thấy anh Sở Phong lại bỏ chạy?” Chung Sở Phong vươn tay năm chặt lấy cánh tay Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên bị bắt tại trận, xấu hổ không dám che giấu, chỉ có thể quay đầu miễn cưỡng nở nụ cười.
“Anh Sở Phong, tại sao anh lại ở đây? Vừa rồi em không nhìn thấy anh”
Chung Sở Phong nheo mắt nhìn cô gái nhỏ gầy gầy đi rất nhiều trước mặt, cô thật sự gầy hốc hác trông thấy, làm cho đôi mắt to tròn hơn, nhưng trong mắt đã không còn hào quang như trước kia nữa.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô gái đơn thuần này chưa biết diễn kịch bao giờ, trước đây đều là hỏi gì nói đấy.
Bây giờ, cô đang bắt đầu tự lừa dối chính mình.
Chung Sở Phong quấn lấy tay cô: “Đúng là không nhìn thấy anh Sở Phong hay là không muốn nhìn thấy anh đây? Em cứ tỏ ra chán ghét anh như vậy sao cô gái?”
Nói xong, Chung Sở Phong còn vươn tay nhéo má Đường Viên Viên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Với cái nhéo má này, Chung Sở Phong không có cảm giác gì giữa các ngón tay của mình, anh ta nhất thời có chút đau lòng rồi rụt tay lại.
“Được rồi, thấy cũng tốt, không nhìn thấy cũng được, đi theo anh”
Đường Viên Viên đi theo Chung Sở Phong tới hành lang thưa thớt dân cư, cô đứng sững lại, Chung Sở Phong nhận ra được cô không đi nữa, liền quay đầu hỏi cô: “Sao em không đi nữa? “
“Anh Sở Phong, có chuyện gì quan trọng sao? Nếu như không có, em phải về học. Hôm nay, thầy Thiên giao cho bọn em rất nhiều bài tập, em sợ em không làm xong, buổi tối phải thức khuya lắm”
Chung Sở Phong nghe vậy, liền trực tiếp đi tới bên cạnh cô: “Thật sao? Anh Sở Phong giúp em làm được chứ?”
Đường Viên Viên: “Anh Sở Phong? “
“Sao, em không vui sao? Anh Sở Phong mới nói với em mấy câu mà em đã muốn trốn tránh anh thế này rồi à? Đã bao lâu rồi, anh Sở Phong có thể giải thích chuyện lần trước cho em được không?”
Đường Viên Viên không nói gì.
“Em nói là tin tưởng anh Sở Phong, nhưng hiện tại xem ra, em hoàn toàn không tin nữa rồi. Chao ôi, thật sự là rất buồn Anh ta lộ ra vẻ mặt bi thương, Đường Viên Viên đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Thật ra cô sợ Chung Sở Phong sẽ giúp anh trai gọi cô ra ngoài, đến lúc đó anh trai chứng kiến cảnh này thì làm sao bây giờ? Lẽ nào lúc này nên quay đầu bỏ chạy hay sao?”
Kể từ lần cuối cùng anh trai đưa cô từ phòng tắm về nhà, Đường Viên Viên cảm thấy cô không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa.
Hôm đó, thật sự rất xấu hổ.
Huống hồ, anh trai của cô anh ấy thật sự thông minh, chắc hẳn đã sớm đoán được tâm tư của anh ta rồi.
Cho nên, hiện tại, Đường Viên Viên không thể trốn tránh Uất Trì Diệc Thù được.
“Anh Sở Phong, không có chuyện đó đâu. Chỉ là em còn quá nhiều bài tập phải thôi”
Đại khái là nhìn ra được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, Chung Sở Phong đột nhiên tiến lại gần và nói nhỏ: “Yên tâm, anh chỉ đưa em đi ra ngoài hít thở không khí mà thôi, chỉ có hai người chúng ta, không có người khác”
Chung Sở Phong không nhắc đến tên anh trai mình, nhưng anh đã chỉ rõ với Đường Viên Viên răng sẽ không có Uất Trì Diệc Thù ở bên ngoài, để cho cô yên tâm.
Lúc này, Đường Viên Viên mới thở phào nhẹ nhõm, chớp chớp đôi mắt.
“Đi đâu nhỉ?”
Chung Sở Phong cười híp mắt nói: “Đi đi rồi sẽ biết thôi”