Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 869


Đoan Mộc Tuyết mặt cắt không còn chút máu, không thể ngờ được Dạ Mạc Thâm lại nói trắng ra với minh như vậy, làm cô ta cảm thấy vô cùng bối rối.


Cô ta khó khăn mà mở miệng: “Anh Thâm… Xin lỗi, em không muốn việc này để đổi hỏi anh đính hôn với em. Chuyện đính hôn này là do bể trên sắp xếp, ban đầu em cho rằng anh Thâm cũng đồng ý.


“Vậy bây giờ cô biết rồi đây, sau này đừng có làm phiền nữa.” Giọng nói Dạ Mạc Thâm rất lạnh lùng, căn bản không có chút tình cảm và ấm áp gì, thậm chí không hề có chút lưu luyến và đau lòng nào.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết đã trắng bệch, cô ta cắt chặt môi dưới của mình, viền mắt lại đỏ lên, cô ta cho rằng… ít nhất Dạ Mạc Thâm sẽ có chút thương hại, nhưng không ngờ được… anh không hề có chút cảm xúc nào.


Nghĩ đến vậy, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, bóng hình người đàn ông cao lớn đang đắm chìm dưới ánh đèn, lúc này khuôn mặt càng trở nên tuần tử, cũng không biết là do dục vọng quấy phá hay không, cho dù anh lạnh lùng từ chối cô ta như vậy, Đoan Mộc Tuyết vẫn cảm thấy từng động tác từng lời nói của của anh văn chạm vào tim cô ta như cũ.


“Anh Thâm. Em biết, những điều anh nói em đấu biết, vì vậy hôm nay em cũng đến nhà Uất Trì để nói rõ với anh, nhưng ở đây mọi người cứ đi qua lại, anh có thể vào trong rồi nói được không?”


Cô ta buông mắt xuống, cắn chặt răng nói: “Em không muốn cho người khác nhìn thấy ”


Dạ Mạc Thâm mim môi, nhìn thoáng qua gian phòng sau lưng cô ta, nhớ đến ngày hôm đó cô ta đột nhiên chạy đến ôm trong phòng làm việc, anh cưới khẩy nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”


“Anh Thâm, nhưng em vẫn muốn giải thích với anh một chút.” Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh, cô ta kéo vạt áo xuống, nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết.


Nhìn thấy dáng vẻ của anh, chắc thuốc đã có tác dụng rồi đúng không?


Nghĩ đến đây, đáy mắt Đoan Mộc Tuyết hiện ra một tia thỏa mãn. Chỉ cần là thuốc trong người anh có tác dụng, bản thân chỉ cần quyến rũ anh một chút, vậy thì những chuyện sau này liền trở nên đơn giản hơn rồi, cô ta sẽ chụp ảnh rồi tự mình đưa đến trước mặt Han Mộc Tử, không tin cô không hết hy vọng.


Đợi cô hết hy vọng, Da Mạc Thầm tự nhiên sẽ rơi vào tay cô ta.


Càng nghĩa, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng đắc ý, ngập tràn lên khắp khuôn mặt và cả trong ánh mắt.


Trên trán Dạ Mạc Thâm cang chảy nhiều mồ hôi, trong thời tiết rét lạnh như vậy, anh lại cảm nhận được một luồng nóng bức dâng lên trong cơ thể anh, ngay từ lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết liền cảm thấy ngọn lửa đó bùng lên, cho nên khó kiềm chế được sự nóng này trong lòng.


Nhưng mà dần dần, Dạ Mạc Thâm nhận ra được có chỗ không đúng.


Ngọn lửa không biết từ đầu đến cử từ trong bụng bốc lên, sức mạnh ngày càng gay gắt, rất nhanh đã đến giữa lông mày của anh, đột nhiên, người phụ nữ trước mắt lại lộ ra bà vai trắng ngần.


Đoan Mộc Tuyết tiến từng bước đến gần anh: “Anh Thâm, anh thấy em…”


Dạ Mạc Thâm nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xoay người cất bước rời đi. Trong lòng Đoạn mộc Tuyết cuống cuống, xông lên phải trước ôm lấy anh: “Đừng đi mà, anh Thâm, anh nhìn em có được không? Nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái là được, em tuyệt đối không kém cô ta đầu, cô ta có thì em cũng có, anh nhìn em có được không?”


Cô ta dùng tay cố gắng ôm bên hông anh, thân hình mềm mại không ngừng chà sát lên người Dạ Mạc Thậm.


Cho dù bây giờ Da Mạc Thâm đã thấy có điều không ổn trong cơ thể, nhưng lý trí của anh vẫn tinh táo như vũ, sau khi Đoan Mộc Tuyết bắt đầu dán chặt lên người anh, anh không chỉ không thấy thoải mái mà càng cảm thấy chán ghét.


“Cút


Anh nổi giận mà mắng một câu, khi lạnh bốc quanh người làm cho Đoan Mộc Tuyết run rẩy, nhưng mà rất nhanh cô ta đã nắm lấy thắt lưng Dạ Mạc Thâm.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Cô ta chỉ có duy nhất cơ hội này để ra tay, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.


Vì liều lượng cô ta bỏ cho anh rất nặng, cô ta biết nếu như hôm nay không thành công, sau này cô ta sẽ không còn cơ hội nào được.


Bây giờ vừa đúng lúc được tính phát tác, anh vẫn còn lý trí đuổi cô ta cút,


Chở lát nữa thì dương tính cũng sẽ ngắm, lúc mà anh không còn lại chút lý trí nào nữa, thì sẽ chỉ còn lại bản năng của người đàn ông mà thôi,


Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết xúc đông đến đỏ hoe lên.


Cô ta nhất định phải giữ chặt, qua đêm nay, là cô ta có thể ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm rồi, không còn ai có thể quấy rầy họ nữa.


Trần Dạ Mạc Thậm nổi đẩy gần xanh, cảm giác được người phụ nữ đang ôm mình như cũ, anh nheo mắt lại, nắm lấy bàn tay đang đè bên hông của cô ta, trực tiếp quăng ra.


Anh dùng bao nhiêu lực Dạ Mạc Thâm cũng không biết, nhưng người phụ nữ để tiện này lại dám hạ thuốc anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.


Sau đó một tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vang lên, Dạ Mạc Thâm ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng xuống tầng. Đoan Mộc Tuyết không ngờ được mình sẽ bị vứt ra như vậy, đầu đập một cốp vào tường, đau đến nỗi làm cho cô ta hoa mắt chóng mặt, lúc muốn tìm đến Da Mạc Thậm thì đã không thấy bóng dáng Da Mạc Thậm ở đây nữa rồi.


Geogre đứng trước cửa Uất Trì đợi rất lâu, nhìn bên trong không thấy có động tĩnh gì, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây. Tính toán thời gian một chút, Uất Trì Thầm bình như đã đi vào trong cũng lâu rồi, sao lại không có chút tiếng động nào?


Vừa nghĩ đến chị dâu đang ngồi chờ anh, Geogre liền đứng ngồi không yên, định lái xe vào trong nhà Uất Trì để xem tình hình, nếu có gì không đúng, anh ta sẽ lập tức vào cướp người đi.


Geogre vừa xuống xe, liền nhìn thấy một thân hình to lớn đang đi đến phải mình.


Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú, đây không phải là Uất Trì Thầm hay sao? “Con mẹ nó, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi còn nghĩ đêm nay anh không quay lại đấy.”


Vừa nói vừa bước lại gần, Geogre mới phát hiện ánh mắt của người trước mắt và sắc mặt đều biết đổi, đôi môi cắn chặt, nhìn ra được anh đang phải chịu đựng đau khổ cực độ.


“Này, này là sao vậy?” Geogre đánh giá cả người anh, lại không thấy vết thương nào trên người anh, cũng không có vết máu, nhưng mà… bộ dạng chịu đựng của anh, chuyện gì xảy ra vậy?


Đôi môi Dạ Mạc Thâm trắng nhợt khẽ động, lạnh lùng nói: “Đưa tôi rời khỏi dây đi” Liều Trì với thức mà gật đầu: “Lớn xe


Còn bên kia, Hàn Mặc Tử trấn trọc trên giường cả buổi, vẫn không nhận được tin tức của Geogre, đã quá nửa đêm rồi, sao lại không hề có tin tức gì vậy?


Nghĩ thế Hàn Mặc Tử liền bật dậy, định thay quần áo ra ngoài xem, nhưng mà cô còn chưa lấy được áo khoác chuông cửa đã vang lên,


Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Mặc Tử là Da Mạc Thậm đã về rồi.


Cà đêm cô đã sốt ruột phát điên, không thèm cầm áo khoác, nhanh chóng đi chân trần mở cửa phải lao ra.


Khu nhà có lập cửa chống trộm, Hàn Mộc Tử có thể thấy được Geogre đang đưa theo Dạ Mạc Thầm phải sau, cô nhanh chóng mở cửa để bọn họ đi vào.


“Chị dâu!”


Geogre dìu Dạ Mạc Thâm đi đến, vừa bước vào vừa nói: “Phòng tắm ở đâu?”


Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, sao lại vừa vào đã tìm nhà tắm? Nhưng mà nhìn bộ dạng của Dạ Mạc Thâm, trái tim của cô liền treo lên, cô liền đóng cửa lại, xoay người: “Đi theo tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK