mặt trở nên choáng váng, sau đó ngã về phải sau. Làm như vậy sẽ có động tĩnh. Dạ Mạc Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra, thấy cảnh tượng này thì vội vàng đỡ lấy cô. “Tỉnh rồi?” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là sự khó chịu sau khi thức khuya, nhưng lại lộ ra một cỗ quyến rũ mê người. Một lúc lâu sau trước mặt Hàn Mộc Tử mới khôi phục lại bình thường, cô nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, mở miệng hỏi: “Em….” Cô muốn hỏi đứa bé như thế nào, thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và u ám kia, lời nói đến môi cô liền dừng lại, một từ cũng không nói ra được, đôi môi tái nhợt run rẩy. Dạ Mạc Thâm nhìn bộ dạng rối bời muốn nói rồi lại thôi của cô, những lời bác sĩ nói lại vang lên bên tai anh. Cô đã mang thai. Yết hầu của Dạ Mạc Thâm giật giật rồi mới nói: “Em không có việc gì, bác sĩ nói em bị kinh sợ, điều dưỡng một thời gian là sẽ tốt.” Bị kinh sợ? Hàn Mộc Tử vô ý thức căn smooi dưới, nhịn một lúc lâu mới nói: “Không có vấn đề gì khác sao?” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như chiếm lấy cô. Ánh mắt này sắc bén nhưng lại không mang theo bất cứ ác ý gì, hô hấp của Hàn Mộc Tử cứng lại, vẻ mặt lại trắng thêm mấy phần. “Vấn đề gì?” Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Mộc Tử vậy. Hàn Mộc Tử không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ. Thế nhưng mà…. Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh. Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp. Đối với cô mà nói, Dạ Mạc Thâm không phải loại người như vậy. Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng…. Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”
mặt trở nên choáng váng, sau đó ngã về phải sau. Làm như vậy sẽ có động tĩnh. Dạ Mạc Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên mở mắt ra, thấy cảnh tượng này thì vội vàng đỡ lấy cô. “Tỉnh rồi?” Giọng nói của anh khàn khàn, giống như là sự khó chịu sau khi thức khuya, nhưng lại lộ ra một cỗ quyến rũ mê người. Một lúc lâu sau trước mặt Hàn Mộc Tử mới khôi phục lại bình thường, cô nắm lấy tay Dạ Mạc Thâm, mở miệng hỏi: “Em….” Cô muốn hỏi đứa bé như thế nào, thế nhưng khi đối mặt với đôi mắt sâu thẳm và u ám kia, lời nói đến môi cô liền dừng lại, một từ cũng không nói ra được, đôi môi tái nhợt run rẩy. Dạ Mạc Thâm nhìn bộ dạng rối bời muốn nói rồi lại thôi của cô, những lời bác sĩ nói lại vang lên bên tai anh. Cô đã mang thai. Yết hầu của Dạ Mạc Thâm giật giật rồi mới nói: “Em không có việc gì, bác sĩ nói em bị kinh sợ, điều dưỡng một thời gian là sẽ tốt.” Bị kinh sợ? Hàn Mộc Tử vô ý thức căn smooi dưới, nhịn một lúc lâu mới nói: “Không có vấn đề gì khác sao?” Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như chiếm lấy cô. Ánh mắt này sắc bén nhưng lại không mang theo bất cứ ác ý gì, hô hấp của Hàn Mộc Tử cứng lại, vẻ mặt lại trắng thêm mấy phần. “Vấn đề gì?” Anh hỏi, hơi thở nóng bỏng phun lên trên mặt cô, hai cánh tay anh duỗi về phải sau cô, đặt gối đầu đệm lưng cho cô, sau đó cứ như vậy mà vây cô trong vòng tay của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt và tư thế này giống như là đang nhốt Hàn Mộc Tử vậy. Hàn Mộc Tử không xác định được anh có biết hay không, sợ chính mình nói ra sẽ bại lộ. Thế nhưng mà…. Cứ tiếp tục ở chung thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện cô mang thai, lúc đó cô không nói là hy vọng anh khôi phục trí nhớ rồi mới đem niềm vui này chia sẻ cho anh. Bây giờ thì thế nào? Nếu như anh biết, mà cô lại giấu diếm không nói, liệu anh có thất vọng về cô không? Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, quyết định không quan tâm gì nữa, cứ nói cho anh biết chân tướng rồi tính tiếp. Đối với cô mà nói, Dạ Mạc Thâm không phải loại người như vậy. Chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ cho cô cơ hội giải thích, mặc dù có trước thời hạn, nhưng…. Có lẽ có thể kích thích trí nhớ của anh: “Thật ra em….”
Danh Sách Chương: