Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1033: Cậu ta vẫn nên đi thôi


Nghĩ đến đây, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Hàn Mộc Tử.


“Em nghe họ nói Tiêu Túc đã qua đây?”


Dạ Mạc Thâm ngừng giây lát, rồi gật đầu ừ một tiếng.


“Anh ta đến đây làm gì? Chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao? Chẳng lẽ công việc của công ty các anh vẫn chưa xử lý ổn thỏa sao? Có cần em làm giúp chút ít gì không?” Hàn Mộc Tử lo lắng hỏi: “Trước đây, em từng làm quản lý của công ty trong một khoảng thời gian, cho nên có lẽ em có thể giúp được chút việc nhỏ gì đó, hay là em…”


Cô vẫn chưa nói hết lời, thì Dạ Mạc Thâm đã đưa một ngón tay ra đặt lên miệng của cô, và ngăn cô nói tiếp.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Hàn Mộc Tử giật mình ngây người ra tại chỗ, nhìn thấy một nỗi bất lực hiện lên trên khuôn mặt của anh.


“Đang nghĩ gì đấy?”


‘Ừm?


“Chuyện của công ty thì đã xử lý xong hết rồi, em đừng lo lắng chuyện này, đừng nói vê công việc của công ty anh nữa, ngay cả chuyện của công ty em, anh cũng hy vọng em sẽ không bận chuyện làm ăn nữa”


“Không bận làm ăn, thì công ty kia phải làm sao? Không cần nữa à?” Hàn Mộc Tử nói đùa một câu, nhưng bàn tay cô thò ra sau lưng Dạ Mạc Thâm không chút dấu vết, đầu ngón tay dường như chạm vào một vùng nóng ẩm, có chút dính dính.


Ấn đường thanh tú khẽ nhăn lại, nhưng lúc này dường như Dạ Mạc Thâm đã ý thức được động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng siết chặt lấy eo của cô bằng bàn tay to lớn, khiến cho Hàn Mộc Tử hét lên một tiếng, Dạ Mạc Thâm liền lợi dụng thế kéo tay cô qua rồi nắm lấy trong tay anh.


Một bàn tay to ôm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, Hàn Mộc Tử không thể thoát khỏi, cô muốn giãy dụa: “Anh nắm tay em làm gì, mau buông ra”


Dạ Mạc Thâm nở nụ cười sâu xa: “Làm ấm cho em.”


Hàn Mộc Tử: “Rõ ràng tay của anh lạnh hơn tay em, ấm con khỉ ấy: “Được” Dạ Mạc Thâm lập tức đổi giọng: “Vậy thì em làm ấm cho anh đi”


Anh thật không biết xấu hổ, rõ ràng tay anh











Chương 1033: Cậu ta vẫn nên đi thôi còn lạnh hơn của cô, nhưng lại nhất định muốn nắm lấy tay cô, theo như trước đây, thì Dạ Mạc Thâm nhất định sẽ không làm như vậy. Hàn Mộc Tử cảm thấy nhất định có âm mưu xấu xa gì đó trong chuyện này.


Nhưng anh càng không muốn cho cô biết thì cô càng tò mò.


Thế nhưng tuy rằng rất tò mò, Hàn Mộc Tử vẫn có thể hiểu được anh, sau đó cô thật sự không nói gì cả, mà chăm chú làm ấm tay cho anh.


Cô vừa chui ra khỏi túi ngủ, thì trong người thật sự rất ấm, giống như một cái bếp lò nhỏ.


Một lúc sau, bàn tay lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm đã được cô sưởi ấm.


Hàn Mộc Tử vẫn tiếp tục ôm lấy người anh: “Có ấm không?”


Dạ Mạc Thâm: ”..”


Anh không tự chủ được mà cuộn cổ họng, cúi đầu xuống, ánh mắt đen kịt rơi vào trên mặt Hàn Mộc Tử: ‘Dụ dỗ anh?”


Hàn Mộc Tử ngây ngô lắc đầu: “Em đang mang thai, không thể làm như vậy được, anh biết mà, sao mà em có thể hấp dẫn anh chứ?”


Mang thai…


Khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối sầm lại, đúng vậy, anh còn phải tu luyện rất lâu nữa.


“Em đang rất nghiêm túc làm ấm tay cho anh đấy” Hàn Mộc Tử lại nói.


Vừa dứt lời, cô nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trước trán Dạ Mạc Thâm, điều trùng hợp là lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Cậu Dạ?”


Đó là giọng của Tiêu Túc. Hàn Mộc Tử vẫn còn ngồi trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm, tư thế của hai người đang rất mập mơ, nếu để Tiêu Túc vào mà thấy được, vậy thì há chẳng phải rất xấu hổ sao? Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đẩy người Dạ Mạc Thâm ra và đứng dậy, đồng thời chỉnh lại quần áo của mình: “Tiêu Túc đến tìm anh rồi, vậy em về trước đây.”


“Ừm” Dạ Mạc Thâm nhẹ nhàng gật đầu, và cũng không cản cô, mà nhìn cô rời đi.


Nhìn thấy anh như vậy, Hàn Mộc Tử càng thêm chắc chắn rằng Dạ Mạc Thâm có gì đó không đúng, nếu không thì anh sẽ không như thế này. Khi mở cửa ra, đúng lúc Hàn Mộc Tử bắt gặp ánh mắt của Tiêu Túc, Tiêu Túc không kinh ngạc lắm khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử, bởi vì lúc cậu ta đang qua đây thì cô giúp việc ở bên cạnh đã nói cho cậu ta biết, nói rằng mợ vừa mới đến, bây giờ đang ở trong phòng làm việc.


Tiêu Túc không rõ chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng cậu ta cảm thấy mình vẫn nên gõ cửa, giúp cậu Dạ.


Nói đến cùng, mặc dù cậu ta cảm thấy cần phải đặt nhu cầu của mợ lên trên hết, nhưng điều này cũng được tạo thành dựa trên lòng trung thành của cậu ta đối với cậu Dạ, nếu không cậu ta cũng sẽ không tôn trọng người phụ nữ mà cậu Dạ nhà mình đã thừa nhận như vậy.


Hơn nữa, mợ đối xử với cậu ta cũng không tệ, từ sau khi cậu ta có thêm một vết sẹo do bị thương, lúc mợ nhiều lần nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu ta, thì lại thấy khó chịu thay cho cậu ta.


Tuy nhiên, cô không hề nói ra, mà luôn lịch sự nhìn đi chỗ khác, không nhìn lâu chằm chằm vào vết sẹo, để không làm cậu ta cảm thấy khó chịu.


Một người mợ như vậy, sao có thể khiến người khác không tôn trọng đây?


Hai người mặt đối mặt, Hàn Mộc Tử cũng không hỏi thăm Tiêu Túc, mà chỉ khẽ cười nhạt: “Đến rồi à, vậy hai người nói chuyện đi, tôi về phòng trước.”


Sau khi nhìn Hàn Mộc Tử rời đi, Tiêu Túc xoay người bước vào phòng làm việc, rồi tiện tay đóng cửa lại.


Sau khi bước vào, Tiêu Túc mới phát hiện Dạ Mạc Thâm đang nằm sấp trên bàn làm việc, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ ngấm ngầm chịu đựng, xem ra có lẽ đang phải chịu đựng nỗi đau rất lớn.


Vậy vừa rồi khi mợ ở đây, chắc chắn cậu Dạ đang giả vờ như không có ai vậy, nhất định phải chịu đựng rất khổ sở.


Nghĩ đến đây, Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy mình đã đến quá muộn, cậu ta không nên đi dạo lung tung, nên đến sớm hơn một chút, hoặc chỉ đứng canh ở cửa sau khi ra khỏi phòng làm việc.


Dù sao thì đống tư liệu kia có thể đã chạm vào ký ức của Dạ Mạc Thâm.


Cũng không biết bây giờ cậu Dạ thế nào rồi.


“Cậu Dạ, anh ổn chứ?” Tiêu Túc đến gần, rồi hỏi thăm với vẻ quan tâm.


Dạ Mạc Thâm vẫn im lặng, ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.


Anh không nói, Tiêu Túc cũng không lên tiếng, mà yên lặng chờ ở bên cạnh.


Một lúc sau, Dạ Mạc Thâm mở mắt trở lại, đôi mắt màu mực kia đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, nỗi đau ngưng tụ giữa hai lông mày cũng mờ đi một chút.


Anh không có chuyện gì cả, chỉ cần không chạm vào ký ức, thì anh lại như người bình thường không có chuyện gì cả.


Nhưng chỉ cần chạm vào ký ức, căn bệnh đau đầu sẽ lại tái phát, giống như khơi ra bệnh cũ.


Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn anh hồi lâu, rồi im lặng quay người rót cho Dạ Mạc Thâm một ly nước ấm.


Sau khi uống một cốc nước ấm xuống bụng, thì sắc mặt Dạ Mạc Thâm đã tốt hơn so với lúc trước, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ nhúc nhích: “Nếu mợ mà có hỏi đến, thì đừng có nói là cậu tới để đưa mấy thứ này cho tôi đấy.”


Tiêu Túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, đừng lo cậu Dạ”


“Khi nấy có phải mợ đã nhận ra điều gì rồi phải không? Tôi thấy khi mợ ấy bước ra thì nhìn tôi một cái, tôi cũng không giải thích gì cả”


Dạ Mạc Thâm nghĩ đến biểu hiện trước đây của Hàn Mộc Tử, kết hợp với biểu hiện của cô lúc ở nhà cũ nhà họ Dạ, bất lực mỉm cười: ‘Không giấu được cô ấy, nếu cô ấy nói không biết thì cũng là có ý tốt Nghe vậy, có lẽ Tiêu Túc đã hiểu ý của Dạ Mạc Thâm. Im lặng một thời gian dài mà không trả lời.


“Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cậu một chuyến rồi, quay về đi.”


Tiêu Túc nghe vậy, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngoài ý muốn.


Cậu ta không ngờ rằng cậu Dạ lại không truy cứu chuyện của mấy tư liệu kia, vốn dĩ cậu ta nên rời đi gấp, nhưng bây giờ nhìn thấy Dạ Mạc Thâm như thế này, thì Tiêu Túc lại không đành lòng mà rời đi như vậy.


“Cậu Dạ, có lẽ tôi cũng không có việc gì, hay là tôi ở lại chăm sóc anh?”


Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ngẩng mắt lên, trong mắt hiện lên cảm giác mát mẻ: “Cậu có thể chăm sóc tôi cái gì chứ? Chịu một phần cơn đau đầu sao?”


Được rồi, cậu ta vẫn nên đi thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK