“Mà Lâm Tinh Hỏa, tại ngành giải trí địa vị đã ăn sâu bén rễ, đã từng nhận qua giải nữ hoàng điện ảnh, chuyện này Thư Quả nắm được một chút, cô ấy chắc hẳn là có tìm hiểu qua chuyện Lâm Tinh Hỏa, chỉ có điều …… vết tích bắt chước quá lớn. Váy, eo váy đều lễ phục cô ta mặc trước đó vô cùng giống nhau. Thư Quả, ở trong nghề này của chúng ta, tham khảo thì có thể tham khảo, cũng không thể nào bắt chước được.”
Thư Quả nghe xong, khuôn mặt trắng ngời lập tức không có huyết sắc: “Tôi …… có thể là không cẩn thận trùng,
Hàn Mộc Tử tiếp tục nói: “Tiêu Y Y ý tưởng thiết kế tốt, nhưng cô quá hạn chế về phong cách trước đây của mình. Về phần Lãnh Nguyệt Nguyệt ……
Lãnh Nguyệt Nguyệt lập tức thẳng tập thân thể, quật cường cùng với cô đối mặt.
Hàn Mộc Tử mỉm cười một cái: “Chỉnh thể vẽ cũng không tệ, nhưng sai vì quá sơ ý, rất nhiều chi tiết đều không có nghiên cứu.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nghe nói, Lãnh Nguyệt Nguyệt kém chút phun ra một ngụm máu.
“Cô!”
“Lý Tuấn Phong ……..
“Ngừng lại!” Lý Tuấn Phong đột nhiên cắt ngang cô, cười nhẹ nhàng mà nhìn Hàn Mộc Tử.
“Cô Mộc Tử nữ vương, trải qua chuyện cô vừa rồi nói tôi đã xác nhận cô là vương giả, cho chúng chừa chút mặt mũi cho con trai chúng tôi đi, không nên nói nữa đâu.
Hàn Mộc Tử ánh mắt dừng lại, nhìn về phía vị trí cuối cùng.
“Lâm Tranh đâu?”
Tác phẩm thiếu niên kia giao là cái duy nhất để cô cảm thấy hài lòng, chỉ có điều …… tác phẩm của cậu ẩn giấu quá nhiều sự âm u, mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng là …… Lại có một loại cảm giác đè nén rất không thoải mái.
Hẳn là có liên quan đến tính cách của chính bản thân cậu.
“Lâm Tranh hôm nay không tới làm.” Tiêu Y Y tranh thủ thời gian thay Lâm Tranh đáp: “Trong nhà anh ấy hẳn là xảy ra chút việc.
“Đánh báo cáo chưa?”
“Đánh rồi!” Tiêu Y Y lập tức mở miệng nói: “Buổi sáng khi tới tôi đã đánh thay anh ấy rồi.”
Tiểu Nhan gật đầu: “Đây là thật, chỉ có điều tôi quên nói cho cô.”
Hàn Mộc Tử ừ một tiếng, sau đó đem tư liệu tập hợp lại.
“Nếu như không cần tôi tiếp tục nói nữa, vậy các người hiện tại hẳn phải biết nên thiết kế tiếp như thế nào rồi chứ?”
Ngoại trừ Lý Tuấn Phong cùng Vương An hơi xấu hổ bên ngoài, không thoải mái nhất hần là Trương Ngọc cô ta nắm lấy quyền ngồi tại chỗ, con mắt gắt gao trừng Hàn Mộc Tử.
“Mọi người biết, chế tác lễ phục này gấp gáp thời gian của chúng ta không nhiều, cho bản thảo trước đây tôi chưa hài lòng, mọi người hôm nay đều ở lại tăng ca đi.”
Đám người không nói lời nào, nhưng rõ ràng là bất mãn.
“Tan hop.”
Hàn Mộc Tử sau khi đi, Trương Ngọc rốt cục cũng bộc phát.
“Tôi nhổ vào! Cô ta cho rằng cô ta là cái gì chứ, ở nơi đó nói đạo lý rõ ràng, cũng không biết là không hiểu thật hay giả không hiểu!”
Lãnh Nguyệt Nguyệt liếc cô ta một chút, im lặng nói: “Cô ta thật đúng là nói không sai, cô căn bản là không có tìm hiểu con đường trước kia Lâm Tinh Hỏa đi? Người ta đã xuất đạo đã bao nhiêu năm, bóng dáng cấp bậc, cô thế mà thiết kế cho cô ấy trang phục thiếu nữ, cũng là quá ngu rồi.”
“Tôi …… Trương Ngọc nhìn thấy
Thư Quả một bên mặt đỏ lên, đột nhiên đâm cô một câu: “Cho dù thiết kế của tôi kém cũng là của chính bản thân mình, nào có giống một số người …… Thế mà kém cỏi đến nỗi đi bắt chước người khác.”
Thốt ra lời này ra, huyết sắc trên môi Thư Quả cũng đã biến mất, bàn tay trắng thuần của cô xiết thật chặt tấm bản thảo của mình, dùng sức cắn môi dưới.
Thư Quả đột nhiên nghiêng đầu lại, ánh mắt kinh khủng mà nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Tôi chỉ là không cẩn thận cùng với sản phẩm của người khác trùng một chút, mà bản thân cô lại không thiết kế được thứ gì tốt, cô cảm thấy người có tư cách gì để nói tôi?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nói xong, cũng không đợi Trương Ngọc nói tiếp, Thư Quả liền cầm văn kiện lên kẹp lại liền xông ra ngoài.
Lý Tuấn Phong: “Aizz ……
Anh ta cũng đứng dậy theo đuổi theo.
Hàn Mộc Tử vừa cầm tư liệu trở lại văn phòng, sau khi ngồi xuống cô bất đắc dĩ đưa tay nhéo nhéo mi tâm hơi đau của mình, những người này thật là ………
Tiểu Nhan bưng cà phê của cô đem vào, một bên phàn nàn: “Còn nói những người này là tinh anh à, cả đám đều vẽ thành cái bộ dáng quỷ gì rồi, thật là quá kém cỏi đi!”
Nghe nói, Hàn Mộc Tử ngước mắt nhìn Tiểu Nhan một chút, nhàn nhạt giải thích rõ.
“Bọn họ là tinh anh, tôi hiểu qua tác phẩm trước kia của bọn họ, Trương Ngọc thiết kế khá sặc sỡ, Thư Quả thiếu sáng tạo, luôn tham khảo một vài thứ trên tác phẩm của người khác. Lãnh Nguyệt Nguyệt quá sơ ý, chi tiết không tốt. Lý Tuấn Phong phong cách cá nhân quá mạnh mẽ, Tiêu Y Y …… Cùng Trương Ngọc không sai biệt lắm. Kỳ thật phong cách của bọn họ đều rất rõ ràng, Vương An càng không cần phải nói, chi tiết cũng làm không được tốt. Ngược lại là Lâm Tranh kia ……….
“Hôm nay cậu ấy xin nghỉ không đến, cậu ấy quá lạnh lùng, tôi cảm thấy tác phẩm thiết kế của cậu ấy cũng khá lập dị …..
Nói đến đây, Hàn Mộc Tử liền buông xuống cà phê trên tay, nhịn không được đem bản thảo trước đó Lâm Tranh giao lấy ra ngoài, sau đó lại tinh tế nhìn một lần.
“Có phải là rất kỳ quái không? Mặc dù chỉnh thể thiết kế đều giống như dáng vẻ rất tinh xảo, thế nhưng mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ kiềm nén.”
Nghe nói, Hàn Mộc Tử nhẹ gật đầu, lâm vào trạng thái suy nghĩ: “Tôi đoán có liên quan đến lại lịch của anh ta.”
“Cái gì lai lịch?”
Vừa dứt lời, điện thoại Hàn Mộc Tử đặt trên mặt bàn liền vang lên, cô nhìn thoáng qua, sau đó tiếp nhận.
“A, xin chào.”
Là Lâm Thanh Thanh gọi điện thoại tới cho cô, Lâm Thanh Thanh ở bên kia đầu cười đến có chút ngại ngùng nói: “Vô cùng xin lỗi Shelly, sớm như vậy liền gọi điện thoại cho cô, không có làm phiền đến cô chứ?”
“Sớm sao?” Hàn Mặc Tử nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc bọn cô mở cuộc hợp xong tới hiện tại, lúc này đã là giữa trưa.
Đoán chừng đối phương vừa rời giường rồi.
Nghĩ đến thế, cô liền nhẹ giọng đáp:” Sẽ không cô Lâm, chúng tôi có thể phục vụ khách 24 giờ.”
“Là như vầy, tôi nghĩ đến một chút tư liệu thực tế, đến lúc đó tôi muốn tăng thêm ở trên lễ phục của tôi, buổi chiều cô có rảnh không?”
“Buổi chiều?” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Không có vấn đề, đương nhiên rảnh rồi.”
“Được rồi, vậy chúng ta gặp mặt vào hai giờ chiều nha, đến lúc đó đem tôi gửi địa chỉ cho cô.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan nghi hoặc hỏi: “Là Lâm Thanh Thanh kia?”
“Ừm, cô ấy hẹn tôi gặp mặt, bàn bạc một chút về chuyện lễ phục.
“Ừm, vậy tôi ra ngoài làm việc một chút.”
Mà đổi thành bên kia, Lâm Thanh Thanh sau khi cúp điện thoại, nhịn không được đem danh thiếp trong hộp trên mặt bàn lấy ra.
Đây là một cái thiệp mời bữa tiệc thương nghiệp, bữa tiệc còn có thời gian rất lâu, nghe nói bữa tiệc kia Dạ Mạc Thâm cũng sẽ đến, đến lúc đó cô mặc lễ phục mình thích xuất hiện ở trước mặt anh, cũng không tin không mê hoặc nổi anh.
Đang suy tư, mẹ Lã đột nhiên đẩy cửa tiến đến.
“Thanh Thanh, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ?” Lâm Thanh Thanh nhanh chóng đem thiệp mời nhét về trong hộp, cầm điện thoại đứng dậy.
Thấy cô còn mặc đồ ngủ, mẹ Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn cô một cái, sau đó đưa tay gõ gõ trán của cô: “Con nhóc con khẳng định là vừa rời giường rồi? Nhanh đi rửa mặt thay quần áo, dì Tổng của con tới rồi.”
“Dì Tổng tới sao?” Lâm Thanh Thanh vừa nghe đến tên dì Tống, đôi mắt lập tức lập lòe tỏa sáng, ngay sau đó trên mặt xuất hiện một vòng thẹn thùng.
“Kia ……
Mẹ Lâm làm sao lại không hiểu con gái mình đang suy nghĩ gì, cười híp mắt nói: “Chính là đến để các con gặp mặt.”
Cô cùng Dạ Mạc Thâm lại có thể gặp lại sao?