Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696:





Trang điểm lại so với trang điểm cũng không giống nhau, khóc trôi hết lớp trang điểm rồi thì khi trang điểm lại càng thêm phiền phức.





“Nhưng mà chị nhìn trạng thái của cô bé xem, có thể nào sẽ nhẫn nhịn tới mức khiến bản thân nghẹn chết không?”






VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Haiz” Chuyên viên trang điểm thở dài: “Cũng không ai ngờ được là sẽ đột ngột phát sinh ra những chuyện như vậy, rõ ràng là một ngày tuyệt vời như thế mà”





Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó cửa phòng trang điểm bị người khác đẩy ra, tiếng nói trầm thấp của chàng trai vang lên.





“Trang điểm như nào rồi?”





Tiếng nói quen thuộc vang lên truyền tới màng nhĩ của Đường Viên Viên, mắt cô không khỏi mở to hơn vài phần, trước đó vẫn luôn cố gắng mạnh mẽ lúc này lại run lên, cả người đều run lên kịch liệt.





Khi Uất Trì Diệc Thù bước vào đã thấy cô gái nhỏ đưa lưng về phía mình, hai chuyên viên trang điểm đứng cách đó rất xa, biểu cảm kỳ quái thì cảm thấy có chỗ không thích hợp.





Anh bước tới phía sau cô gái nhỏ: “Sao vậy em?”





Vừa dứt lời, cô gái nhỏ trước mặt lập tức nhào vào trong lồng ngực của anh, kêu lên một tiếng thảm thiết rồi òa khóc.





Hôm nay là lễ trưởng thành của cô bé này.





Uất Trì Diệc Thù đã cố tình chuẩn bị quà thật tốt, xác nhận lại rất nhiều lần là không có vấn đề gì nữa mới đi tới đây, kết quả vừa hỏi thì biết cô bé vẫn đang trang điểm trên tầng, anh vốn định chờ cô ở dưới.





Kết quả dì Đường và mẹ anh vẫn cố gắng xúi giục anh lên đó xem qua, ngay từ đầu Uất Trì Diệc Thù có vẻ không cam tâm lắm, cảm thấy cô gái nhỏ người ta đang trang điểm, anh đi lên để làm gì chứ?





Cho nên anh không đồng ý với họ.





Nhưng mẹ của anh là Hàn Mộc Tử lại nói thẳng: “Con sợ cái gì chứ?





Không phải từ nhỏ hai đứa đã chơi chung với nhau rồi hay sao, nhìn cô bé trang điểm thì có sao đâu?”






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Bà Đường cười tươi như hoa: “Đúng vậy đúng vậy, Mộc Tử nói đúng đó, chỉ là đang trang điểm thôi mà, lên xem cũng không sao hết, nếu như bây giờ con lên có lẽ con bé cũng đã trang điểm xong rồi, vừa lúc có thể là người đầu tiên được nhìn thấy đấy”





Người đầu tiên…





Uất Trì Diệc Thù nghe vậy cũng có chút dao động, cuối cùng dưới sự giục giã của hai người họ cũng bước lên tầng trên.





Không ngờ vậy mà lại nhìn thấy kết quả này.





Cô gái nhỏ nhào vào trong lồng ngực anh òa khóc nức nở, nước mắt giống như lũ tràn bờ đê, anh đã có thể cảm nhận được sự ướt át trên áo sơ mi của mình. Uất Trì Diệc Thù đứng yên ở đó, có chút kinh ngạc cũng có chút không biết nên làm sao, rốt cuộc cô gái này hình như chưa từng khóc nức nở đến mức này, trước đó có khổ sở hay đau lòng tới đâu cũng không trực tiếp nhào vào trong lồng ngực anh khóc lớn như vậy, giống như đã chịu rất nhiều tủi thân rồi.





Chuyên viên trang điểm và trợ lý thấy tình cảnh này thì nghĩ thầm: Xong rồi, xong thật rồi, lớp trang điểm này chắc chắn phải làm lại lần nữa rồi, có thể nhẫn nhịn tới tận bây giờ cũng không dễ dàng gì, vẫn nên để cô khóc thì hơn.





Chuyện này nếu như nhịn không khóc thì sau đó cô bé sẽ còn phải chịu đựng tới mức nào nữa?





Cô gái nhỏ cứ khóc mãi, nghẹn ngào ngay cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ mở miệng gọi một tiếng “anh ơi” đã lập tức khóc tới mức thở hổn hển, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc nữa, toàn bộ đều sụp đổ.





Uất Trì Diệc Thù không nói gì được, chỉ có thể đặt tay lên sau lưng cô gái nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô, không nói lời nào lẳng lặng nghe cô khóc.





Cũng không biết đã qua bao lâu tiếng khóc của Đường Viên Viên mới dần dần nhỏ đi rồi dừng lại, nhưng vì trước đó đã khóc quá nhiều nên lúc này cả người vẫn theo bản năng run nhẹ từng đợt, mỗi lần cô nấc lên thì Uất Trì Diệc Thù cũng đau lòng vài phần.





Qua một lúc lâu, chuyên viên trang điểm tiến lên nói nhỏ: “Cô Đường à, phải trang điểm lại lần nữa thôi, lễ trưởng thành… sắp bắt đầu đến nơi rồi”





Vừa dứt lời thì người ở bên dưới lại lên đây thúc giục.





Đường Viên Viên ủ rũ núp trong ngực Uất Trì Diệc Thù, hai tay ôm chặt vòng eo săn chắc của anh không nhúc nhích.





“Không cần trang điểm nữa”





Uất Trì Diệc Thù trầm giọng nói, trực tiếp đưa ra quyết định thay Đường Viên Viên.





Chuyên viên trang điểm nhìn thoáng qua Đường Viên Viên, phát hiện cô không hề nhúc nhích, hẳn là đồng ý với quyết định của Uất Trì Diệc Thù.





“Hai người cứ ra ngoài trước đi, chỗ này giao lại cho tôi xử lý”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK