Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1277


“Cái này.……”


“Chị yên tâm đi, em cũng vừa mới phát hiện chức vụ kia bị để trống, hơn nữa đã được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa tìm được người thích hợp. Hơn nữa em cũng đã nói với chị, nếu chị vào làm ở tập đoàn tập đoàn nhà họ Dạ thì chỗ ở của chị cũng sẽ được giải quyết, bởi vì phúc lợi của nghề đó rất tốt, được trợ cấp một chung cư nhỏ, thích hợp với một cô gái như chị.”


Nghe đến đó, Hứa Yến Uyển có chút động tâm Thế nhưng mà, cô ta thực sự không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, luôn cảm thấy như thế rất là khó xử.


Hơn nữa, cô ta vốn rất thích Hàn Thanh, nếu như tiếp nhận sự giúp đỡ của em gái Hàn Thanh, như vậy về sau cô ta…. Còn mặt mũi gì mà đứng trước mặt Hàn Thanh nữa?



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Em gái Mộc Tử, thật sự vô cùng cảm ơn em, nhưng mà… Chị không thể nhận lời được, thật xin lỗi.”


Hàn Mộc Tử đa nói rõ ràng như vậy rồi, không ngờ rằng đối phương lại từ chối, đây là có chuyện gì?


Sau khi cụp điện thoại xong, Hàn Mộc Tử liền coi mình là Hứa Yến Uyển, tưởng tượng ra tình trạng trước mắt của cô ta, nếu như em gái của người mình thích muốn giúp đỡ mình, đoán chừng cô cũng sẽ từ chối.


Hóa ra là như vậy….


Ánh mắt Hàn Mộc Tử chìm mấy phần.


Cô không ngờ tình cảm của Hứa Yến Uyển đối với anh trai mình lại sâu đậm như vậy.


Thế nhưng mà không phải hai người bọn họ đã không liên lạc rất nhiều năm rồi sai? Vì sao lại có tình cảm sâu như vậy? Chẳng lẽ trong những năm nay Hứa Yến Uyển không tìm bạn trai khác? Hoặc là …..


Hàn Mộc Tử cảm thấy sự tình có chút không đúng, thế là cô lại lần nữa gọi điện cho Hứa Yến Uyển, hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt nói chuyện.


Hai người ngồi trong quán cà phê, cả hai bên đều không nói gì.


Hàn Mộc Tử nhìn bộ dạng của Hứa Yến Uyển, cảm thấy cô ta đại khái cũng đoán được chút gì đó, thế là cô thản nhiên cười, chủ động mở miệng: “Chị Yến Uyển, trước kia hia nhà chúng ta cũng có qua lại với nhau, mặc dù giao tình của chị với em không sâu như vậy, nhưng mà khi bé chị cũng từng bế qua em, nói thế nào thì chúng ta cũng có một chút xíu giao tình nhỉ? Quả thực là em rất muốn giúp chị, nhưng em cũng hiểu được tâm tình không muốn nhận sự trợ giúp từ người khác của chị Cho nên em chỉ giới thiệu công việc cho chị, về phần có thể lấy được công việc này không thì còn phải xem vào năng lực của chị, cho dù là như vậy thì chị cũng không đồng ý sao?”


Nghe vậy, bàn tay đang cầm chén cà phê của Hứa Yến Uyển siết chặt thêm mấy phần, cô ta ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Hàn Mộc Tử.


“Thật xin lỗi.”


Hàn Mộc Tử thờ ơ cong môi, bình tĩnh bưng chén cà phê lên uống một ngụm, sau đó mới hỏi: “Chị Yến Uyển, có thể nói cho em biết vì sao chị không thể tiếp nhận không?”


Hứa Yến Uyển không nói gì, chỉ là sắc mặt khó coi.


“Nếu chị Yến Uyển không nói, chi bằng để cho em đoán một cái?”


Nghe Hàn Mộc Tử nói vậy, Hứa Yến Uyển không nhịn được ngước mắt nhìn cô một cái, ngũ quan của Hàn Mộc Tử rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, nhìn không có bất kỳ tạp chất gì, thanh tĩnh giống như nước trong, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả.


Và bây giờ cô đang nói với cô ta một cách bình tĩnh, để cô đoán một cái?


Trong lòng Hứa Yến Uyển bỗng nhiên có chút bối rối, chẳng lẽ… Hàn Mộc Tử đã nhìn thấu tâm tư của cô ta?


Cái này, không có khả năng đầu nhỉ?”


“Chị Yến Uyển?”


Hàn Mộc Tử thấy cô ta thất thần thì liền gọi cô ta một câu.


Hứa Yến Uyển lấy lại tinh thần, lắc đầu”



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Em không cần nói, chị biết em đại khái đã đoán được.”


Nụ cười của cô ta có chút cảm đạm: “Em thông minh như vậy, ddaxsapws xếp ổn thỏa mọi chuyện, làm sao có thể không đoán được.”


Hàn Mộc Tử sừng sờ, cô không ngờ cô ta lại thản nhiên thừa nhận như thế, cho nên nói, cô thực sự đã đoán đúng?”


Bởi vì thích Hàn Thanh, cho nên không thể tiếp nhận sự giúp đỡ của em gái anh ấy, bởi vì lòng tự ái của cô ta rất cao.


“Nhà của chị sa sút biến thành cái dạng này, vốn dĩ là không có cách nào dựng thẳng eo đứng dậy, nếu như… Chị mà nhận thêm sự trợ giúp của em, chỉ sợ về sau ở trước mặt anh ấy, chị vĩnh viễn cũng không có cách nào ngẩng đầu lên được.”


Hàn Mộc Tử: “….”


Quả thực đúng như cô nghĩ.


“Nhưng mà em cứ yên tâm, lần trước em nói với chị, bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc, cho nên chị đoán được bây giờ anh trai em đã có bạn gái, cho nên… Chị sẽ không làm gì anh ấy.”


Hàn Mộc Tử không nói chuyện, chỉ là đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trước mặt này có chút đáng thương.


“Chị không hèn hạ như vậy, mặc dù chị thích anh ấy, lần này trở về cũng là mang theo một tia hy vọng, nhiều năm như vậy chị một mực không liên lạc với anh ấy, bây giờ trở về thấy cuộc sống của anh ấy trôi qua rất hạnh phúc, chị cũng rất thỏa mãn rồi. Chị sẽ không đi phá hỏng tình cảm của bọn họ, chị chỉ cần đứng từ xa nhìn anh ấy là được rồi.”


Hàn Mộc Tử không biết phải nói cái gì, đột nhiên cô cảm thấy mình rất là hèn hạ.


Bởi vì cô ích kỉ muốn sắp xếp Hứa Yến Uyển vào làm việc ở tập đoàn tập đoàn nhà họ Dạ, một phần là muốn giải quyết công việc chung, cũng muốn giúp đỡ cô ta, hai là muốn kéo Hứa Yến Uyển ra xa một chút.


Dù sao cũng là tình cảm, ai biết cô ta có thể kiềm chế đến lúc nào?


Hàn Mộc Tử không phải Hàn Thanh, cô không có giao tình dư thừa gì với Hứa Yến Uyển, cô cũng không biết nhân phẩm tương lai của đối phương như thế nào, có thể giống với cô ta bây giờ không?


Dù sao, con người là sẽ thay đổi.


“Mộc Tử, có phải bạn gái Hàn Thanh là bạn tốt của em không?”


Hứa Yến Uyển đột nhiên hỏi một câu, Hàn Mộc Tử lấy làm kinh hãi, hơi kinh ngạc nhìn cô ta.


“Không cần giật mình, chị nến sớm đoán đượ, không phải sao? Em quan tâm như vậy, đơn giản là vì hai người kia rất quan trọng với em, nếu không… Em sẽ chỉ lấy hạnh phúc của anh trai em làm chủ, mà không cần phải làm nhiều như vậy.”


Sau khi bị cô ta hoàn toàn nói trúng, đầu tiên Hàn Mộc Tử ngẩn người, sau đó nở một nụ cười, tự nhiên hào phóng thừa nhận.


“Không sai, cô ấy là chị em tốt của em, hai người đó vất vả lắm mới ở bên nhau, hơn nữa mấy năm nay anh em vẫn luôn lẻ loi một mình, em cũng hy vọng bọn họ đều có thể hạnh phúc.


“Chị đã biết, em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không phá hư mối quan hệ của bọn họ”


Cuối cùng, Hứa Yến Uyển vẫn không tiếp nhận đề nghị của Hàn Mộc Tử, cô ta nói muốn dựa vào cố gắng của mình để đi nộp hồ sơ, Hàn Mộc Tử thấy cô ta kiên trì như vậy thì không nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể nói với cô ta là nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với cô.


Sau đó hai người tách ra, rời đi.


Sau khi Giang Tiểu Bạch nấu cơm cho Tiêu Túc được vài ngày, cô ấy hoàn toàn phụ thuộc vào nhà của Tiêu Túc.


Ban đầu cô ấy chỉ muốn mang vài thứ trong nhà đến nhà Tiêu Túc thui, về sau lại muốn ở đây ăn cơm, cho nên cô ấy đã chở luôn máy tính của mình tới, sau lại cảm thấy cái ghế trong nhà của Tiêu Túc quá là cứng, ngồi rất đau mông, thế là cô quyết định chuyển luôn cái ghế dựa của mình sang.


Lúc chuyển cái ghế, cô ấy lại phát hiện cái ghế của mình và cái bàn máy tính là một bộ, thế là cô ấy lại gọi người trực tiếp chuyển bàn máy tính cùng ghế dựa đến nhà của Tiêu Túc.


Cứ như vậy qua nửa ngày, Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy trong căn phòng bây giờ không có sức sống, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô ấy, thế là cô ấy lại đem đồ trang trí, rèm cửa, tranh ảnh trong nhà mình chuyện sang nhà Tiêu Túc.


Mà mỗi lúc Tiêu Túc tan làm trở về nhà ăn cơm, luôn luôn phát hiện trong nhà mình xuất hiện một vài đồ vật không biết từ đầu chui ra.


Ban đầu cậu ta còn hỏi Giang Tiểu Bạch, nhưng càng về sau thì chẳng muốn mở miệng hỏi luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK