Tiêu Túc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vẫn tỏ ra tỉnh táo, một lát sau cậu ta bình tĩnh ném câu tiếp theo: “Cô nhìn lầm rồi.”
Nói xong, cậu ta tự tay kẹp chặt cổ Tiểu Nhan rồi kéo cô ấy vào trong lòng của mình, cậu ta còn bình tĩnh nói với cô ấy: “Tôi đưa cô về phòng.”
Tiểu Nhan còn đang khiếp sợ, không chờ cô ấy kịp phản ứng là cô ấy đã bị cậu ta kéo đi mất.
Sau đó cô ấy về đến phòng của mình, Tiểu Nhan cảm giác mình đã tỉnh rượu bảy mươi phần trăm!
“Vừa nãy… Tôi nhìn thấy anh Dạ…”
“Cô uống say rồi.” Sắc mặt Tiêu Túc lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy: “Cô không nhìn thấy được gì cả.”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Thật..thật sao?” Tiểu Nhan nháy mắt hỏi thăm, dáng vẻ ngây ngốc này khiến người ta buồn cười.
Thế nhưng rõ ràng vừa rồi cô ấy nhìn thấy… Người đàn ông kia đã đứng lên.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Không phải anh Dạ đã tàn phế sao?
Làm sao… lại đứng lên được?
“Ừm.” Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Bây giờ cô cần ngủ một giấc, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ khôi phục bình thường.”
“Ờ.” Tiểu Nhan khéo léo gật đầu, sau đó cô ấy xoay người đi đến chiếc giường, đến giường rồi là cô ấy trực tiếp nằm uych xuống giường.
Cả người cô ấy nằm trên giường giang ra hình chữ đại rồi ngoẹo đầu, rất nhanh đã ngủ thiếp di.
Tiêu Túc đứng trong phòng: “…”
Rất nhanh hô hấp của Tiểu Nhan trở nên đều đều, xác định cô ấy đã thực sự ngủ, lúc này Tiêu Túc mới thở dài một hơi. Sau đó cậu ta xoay người ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.
Lúc đóng cửa lại, sắc mặt của cậu ta còn rất nghiêm nghị.
Sau đó cậu ta trở lại phòng khách, người đàn ông cao to đẹp trai kia đã ngồi lại xe lăn trong phòng khách. Trong lòng anh còn ôm Thầm Kiều đang không ngừng vặn vẹo, sắc mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Cô ấy đã nhìn thấy rồi à?”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm rất lạnh lùng và vô tình, cứ như gió tuyết tháng mười hai.
Tiêu Túc gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, cậu ta sợ hãi đến sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Anh Dạ, cô ấy đã quá say, chắc hẳn ngày mai sẽ quên thôi.”
Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, bầu không khí trong phòng lạnh đến dọa người. Tiêu Túc do dự, cuối cùng cậu ta vẫn mở miệng cầu xin giúp cô ấy : “Cô ấy là bạn của mợ hai, nếu như anh Dạ xuống tay với cô ấy, vậy… Đoán chừng mợ hai sẽ không đồng ý đâu?”
Vừa dứt lời là Tiêu Túc đã cảm giác được một ánh mắt sắc bén như dao bay tới chỗ mình, cậu ta không dám ngầng đầu đối đầu với ánh mắt của Dạ Mạc Thâm mà chỉ có thể buông thõng tầm mắt để cố gắng đè thấp bờ vai của mình.
“Cậu đang cầu xin giúp cô ấy sao? Tiêu Túc.”
Trên trán Tiêu Túc toát ra mồ hôi lạnh, trong giọng nói của cậu ta mang theo chút run rẩy: “Không, không có! Tiêu Túc chỉ ăn ngay nói thật!”
“Ồ, hay cho câu ăn ngay nói thật.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh thành tiếng: “Chỉ dựa vào việc cô ấy dẫn người phụ nữ này uống rượu là tôi đã có thể xuống tay với cô ấy, nhưng mà…
Nhưng mà gì chứ? Tiêu Túc rất muốn biết Dạ Mạc Thâm sẽ xử lý như thế nào, nhưng cậu ta lại không dám hỏi nhiều.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lâu đến nỗi Tiêu Túc nghĩ lần này Tiểu Nhan sẽ không còn mạng, cuối cùng cậu ta cũng nghe thấy giọng nói của Dạ Mạc Thâm.
“Lần này là ngoại lệ, cậu ở lại xử lý chuyện sau đó, cậu hẳn phải biết mức độ nghiêm trọng của sự việc này.”
Trong lòng Tiêu Túc sợ hãi, cậu ta chợt ngầng đầu lên nói: “Ý của anh Dạ là không truy cứu nữa sao?”
“Không truy cứu không có nghĩa là cậu có thể buông lỏng.”
“Vâng!” Tiêu Túc đứng trang nghiêm lập tức gật đầu, nói chuyện cũng dùng sức rất nhẹ: “Tôi sẽ ở lại xử lý chỗ này, chờ lúc cô ấy tỉnh lại tôi sẽ hỏi rõ ràng. Yên tâm đi anh Dạ, tôi biết nên làm như thế nào.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Lấy được đáp án mình mong muốn, Dạ Mạc Thâm không có lý do lưu lại nữa. Vả lại người phụ nữ trong lòng rất không ổn, hình như cô không thoải mái, cô vấn luôn đánh loạn cọ lung tung trong lòng Dạ Mạc Thâm. Nhưng mùi rượu và đồ nướng trên người cô vẫn rất kích thích khứu giác của anh.
Nếu như không phải không nhẫn tâm, đoán chừng anh đã ném cô xuống từ lâu.
“Người phụ nữ ngu ngốc, em thật sự rất không nghe lời.” Dạ Mạc Thâm cúi đầu tức giận cắn một cái lên đôi môi đỏ thắm của cô.
“Ui…” Thẩm Kiều đang say rượu bị đau khẽ hừ một tiếng, cô giơ tay đánh lên cánh tay anh. Nhưng lúc giơ đến trước mặt Dạ Mạc Thâm là đã bị anh bắt được cánh tay trắng nõn của cô, sau đó anh giữ chặt rồi kéo xuống: “Tôi đi trước đây, cậu cứ ở lại đi.”
“Dạ vâng thưa anh Dạ.”
Dạ Mạc Thâm ôm Thẩm Kiều rời đi, trong phòng dần dần yên tĩnh lại.
Vốn xung quanh nhiệt độ rất thấp, sau khi Dạ Mạc Thâm rời đi thì nhiệt độ cũng dần dần trở nên bình thường.
Thật ra cả người Tiêu Túc đổ đầy mồ hôi lạnh. Có trời mới biết Dạ Mạc Thâm không phải thật sự tàn phế, đây là bí mật chỉ có cậu ta và Tống An biết, ngay cả mợ hai cũng không biết chuyện này.
Hơn nữa lúc trước mợ hai suýt chút biết được, nhưng một câu của Dạ Mạc Thâm đã tự tay giải quyết cô dọa Tiêu Túc phát sợ.
Thái độ của anh Dạ đối với mợ hai là gì? Theo Tiêu Túc nhìn thấy, anh Dạ đã thật sự động lòng với Thẩm Kiều, thế nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nói một câu để tự tay giải quyết cô.
Vậy còn Tiểu Nhan thì sao?
Cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường, có phải sẽ chết nhanh hơn hay không?
Cho nên cậu ta sợ đến nổi đổ mồ hôi lạnh đây người, may mắn…
May mắn cuối cùng anh Dạ để cậu ta ở lại xử lý chuyện này, anh còn buông tha cho Tiểu Nhan.
Xem ra hiện tại anh Dạ đã không còn giống trước kia, dù sao… Anh đã nói rất nhiều chuyện nhưng. lại không làm.
Mà sự thay đồi này có thể liên quan đến mợ hai…
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng sau đó cậu ta xoay người vào phòng lại nhìn thấy Tiểu Nhan nằm ngủ trên giường không có chút hình tượng chút nào, thế là bất đắc dĩ lắc đầu.
May mắn là thật sự uống say, vả lại Tiểu Nhan cũng không có đầu óc gì.
Nếu như… Không uống say, đoán chừng…
Haiz, Tiêu Túc không dám nghĩ.
Mà ở một bên khác, Dạ Mạc Thâm ôm Thẩm Kiều lên xe rời khỏi nhà của Tiểu Nhan.
Buổi tối hôm nay không phải chỉ có anh và Tiêu Túc tới mà còn có tài xế, tài xế hỗ trợ mở cửa xe rồi đầy xe lăn cho Dạ Mạc Thâm mới đóng cửa lại.
“Cậu Dạ, cậu muốn về nhà họ Dạ sao?” Tài xế không dám nhìn Thầm Kiều nhiều, anh vừa lên xe là ông ta đã kính cần hỏi một câu.
Dạ Mạc Thâm sững sờ, anh vốn định dẫn Thẩm Kiều về nhà họ Dạ.
Thế nhưng mà… gần đầy người phụ nữ này quá ồn ào, nếu ở lại nhà họ Dạ thì anh sẽ không có thời gian chăm sóc cho cô…
Hơi suy nghĩ một chút, Dạ Mạc Thâm nhếch môi nói: “Đến biệt thự Hải Giang đi.”
“Vâng thưa cậu Dạ.”
Chiếc xe lập tức quay đầu trong đêm tối, rất nhanh sau đó đã biến mất dưới lầu.
Dạ Mạc Thâm cúi đầu nhìn chăm chú Thầm Kiều trong lòng, hiện tại cô yên tĩnh hơn trước đó một chút.
Cặp lông mày thanh tú của cô nhíu chặt, bờ môi còn có chút tái nhợt, nhưng lại sáng bóng.
Biệt thự Hải Giang vốn là tài sản cá nhân của Dạ Mạc Thâm nên ít ai biết đến nơi đây, hàng năm đến ngày giỗ của mẹ anh thì anh đều sẽ đến đó ở lại một mình hai đến ba ngày.
Hiện tại đã trôi qua, nên tài xế cũng rất ngạc nhiên.
Vả lại quan trọng nhất là thế mà cậu Dạ lại dự định dẫn người phụ nữ này đến đó.
Anh có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng anh đã nhận định Thẩm Kiều rồi sao?
Nghĩ tới đây, tài xế có chút khiếp Sợ.
Ông ta cũng đã theo chân Dạ Mạc Thâm rất nhiều năm nên cũng được xem như một trong những thân tín của Dạ Mạc Thâm. Vì thế ông ta cũng biết được một số chuyện của Dạ Mạc Thâm, nhưng xưa nay ông ta không hỏi đến.