€ó vẻ bởi vì đầu óc chưa tỉnh táo hẳn nên Hàn Mộc Tử gật đầu đồng ý, cô cảm thấy không có vấn đề gì nên lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Dạ Mạc Thâm ôm cô đi ra ngoài. Sau khi đi được mấy bước, dường như Hàn Mộc Tử chợt nhớ đến điều gì đó nên cô lại mở mắt nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm.
“Không đúng, anh thả em xuống”
Bây giờ cô đang ở công ty, cô còn rất nhiều việc vẫn chưa xử lí xong thì sao cô có thể rời đi?
Hơn nữa, lúc này đây Hàn Mộc Tử mới nhận ra bản thân vì quá mệt mà ngủ quên mất, như thế này sao có thể trở thành một tấm gương tốt đây?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Là một cấp trên của công ty nhưng lại ngủ quên trong thời gian làm việc, ngủ say đến nỗi Dạ Mạc Thâm đến cũng không biết.
Dạ Mạc Thâm đứng lại, anh nhíu mày nhìn cô.
Sao tỉnh nhanh vậy?
“Nhanh lên, anh mau thả em xuống”
Hàn Mộc Tử đẩy anh, cô giãy dụa muốn từ trong ngực anh xuống. Dạ Mạc Thâm càng ôm cô chặt hơn, anh lên tiếng với vẻ không vui.
“Em làm gì vậy?”
“Đã đến giờ tan làm.” Anh nhắc nhở.
Đã đến giờ tan làm sao? Hàn Mộc Tử nghe xong thì sắc mặt cô thay đổi liên tục, vẻ mặt như bị sét đánh. Cô nhớ rõ cách thời gian tan tâm còn rất lâu mà, cô ngủ quên đã đành, thế mà còn ngủ đến tận giờ tan làm luôn ư?
Xong rồi, xong rồi…
Ngay lúc Hàn Mộc Tử đang tự trách, bên tai cô vang lên giọng nói của Lãnh Nguyệt Nguyệt.
“Nữ thần Mộc Tử ơi! Cô mau trở về cùng với cậu Thâm đi, những việc khác đã có tôi và Vương An lo, dù sao công việc cũng không thể giải quyết vội vàng ngày một ngày hai được. Hơn nữa nhìn cô cũng rất mệt, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Hàn Mộc Tử trả lời: “Tôi xin lỗi, tôi không ngờ bản thân lại ngủ quên”
“Không sao!” Lãnh Nguyệt Nguyệt khoát tay đáp. Trước kia cô ta không phục Hàn Mộc Tử, nhưng kể từ sau khi cô ta phát hiện Hàn Mộc Tử chính là nhà thiết kế mình yêu thích nhất thì dù Hàn Mộc Tử có bao nhiêu khuyết điểm thì cô ta cũng mặc kệ.
Cô ta là người rất bao che khuyết điểm, cho dù làm chuyện gì thì trong mắt cô ta đều có nguyên nhân, có nỗi khổ.
Xem như không có thì Lãnh Nguyệt Nguyệt cô ta cũng sẽ tìm cho đối phương một lí dol Vương An theo đuổi Lãnh Nguyệt Nguyệt từ rất lâu nên đã quá hiểu tính cách của cô nàng, Vì thế, anh ta cười đáp lời: “Đúng vậy. Cô mau về đi, chuyện ở đây cứ giao cho tôi và Nguyệt Nguyệt”
Dạ Mạc Thâm nhìn Hàn Mộc Tử vẫn còn xoắn xuýt nên nhanh chóng quyết định giúp cô.
“Hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi. Công việc hôm nay chưa xong thì để mai làm tiếp. Anh sẽ tự lấy tiền mình tăng lương cho hai người bọn họ” Nói xong, Dạ Mạc Thâm lại nói nhỏ bên tai cô: “Bây giờ em hài lòng chưa?” Vốn dĩ Hàn Mộc Tử cảm thấy bản thân là cấp trên nhưng không phải tấm gương tốt, để cho Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An làm nhiều chuyện như vậy nên cảm thấy áy náy. Thế mà Dạ Mạc Thâm lại tăng lương cho hai người nên lòng cô cũng dễ chịu phần nào.
Nhưng cô vẫn hơi tò mò nên nhỏ giọng hỏi.
“Vậy tăng bao nhiêu?”
Dạ Mạc Thâm nhếch miệng đáp: “Tăng đến khi nào bọn họ hài lòng mới thôi”
Lãnh Nguyệt Nguyệt và Vương An đứng bên cạnhz*ˆ Ồ, có tiền cái khác hẳn!
Lãnh Nguyệt Nguyệt thỏa mãn gật đầu: “Tăng lương tốt lắm, nữ thần Mộc Tử à, bây giờ cô có thể yên tâm đi về rồi nhé.”
Vốn Hàn Mộc Tử còn đang do dự nhưng Dạ Mạc Thâm không cho cô thêm cơ hội, anh gật đầu với hai người bọn họ rồi ôm cô rời đi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đợi sau khi bọn họ đi khuất, Lãnh Nguyệt Nguyệt chống cằm, hai mắt long lanh.
“Cậu Thâm hạnh phúc thật.”
Vương An: “Hả?”
“Anh ta… Ôm nữ thần của tôi đấy!” Vẻ mặt Lãnh Nguyệt Nguyệt say đắm như thể người ôm Hàn Mộc Tử chính là bản thân cô nàng.
Vương An nghĩ rằng Lãnh Nguyệt Nguyệt sẽ giống những cô nữ sinh mê muội loại đàn ông lớn lên đẹp trai như vậy. Dù sao, trong mắt đàn ông như anh ta thì ngũ quan của Dạ Mạc Thâm hoàn mĩ không chỗ chê.
Không ngờ rằng người mà Lãnh Nguyệt Nguyệt say mê không phải Dạ Mạc Thâm mà là…
Vương An nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Nguyệt, anh ta thăm dò hỏi: “Nguyệt Nguyệt à, lẽ nào em có… Vấn đề về xu hướng tính dục khi lập gia đình chứ?”
Sau khi nghe xong câu nói này, Lãnh Nguyệt Nguyệt vừa nãy còn đang si mê lập tức quay đầu lại, cô ta trợn mắt nhìn Vương An với vẻ không vui: “Anh nói hươu nói vượn gì thế? Tính dục của tôi có vấn đề gì?”
“Khụ khụ. Anh thấy bản thân theo đuổi em bao năm qua nhưng em không phản ứng chút nào, nhưng bây giờ lại đối với phụ nữ… Nếu không phải xu hướng tính dục có vấn đề thì sao em…”
Còn chưa dứt lời, cổ áo của Vương An đã bị Lãnh Nguyệt Nguyệt siết chặt. Cô ta kéo anh ta về phía người mình, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn. Vương An ngẩng đầu đã có thể trông thấy gương mặt xinh đẹp của Lãnh Nguyệt Nguyệt ngay trước mặt mình, thậm chí anh ta chỉ cần dịch người lên phía trước một chút là có thể hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô ta.
Vương An khẩn trương, chớp mắt nhìn Lãnh Nguyệt Nguyệt: “Sao, thế nào?” Mặc dù rất muốn hôn, nhưng Vương An vẫn tự nói với bản thân rằng phải nhẫn nhịn. Anh ta đã theo đuổi Lãnh Nguyệt Nguyệt lâu như vậy, nếu như lúc này không nhịn được mà hôn cô ta rồi khiến cho cô ta bối rối, sau đó cô ta ghét mình, vậy thì tất cả những điều anh ta làm trước kia đổ sông đổ bể hết. Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng không biết trong đầu Vương An đang đấu tranh, cô ta hung tợn nói: “Tình cảm tôi dành cho nữ thần được gọi là sự kính trọng, anh hiểu không? Được rồi, với loại óc heo như anh cũng không hiểu đâu! Mẹ nó, nói Ị”
tóm lại là tôi hâm mộ cậu Thâm Vương An bị đẩy ra phía sau, anh ta không thỏa mãn cúi đầu nhìn cà vạt của mình. Anh ta đang có một suy nghĩ kì lạ, đó là hi vọng Lãnh Nguyệt Nguyệt có thể măng anh ta thêm vài câu.
Ừ, với khoảng cách gần như vậy.
Haiz…
Vương An xoa trán, anh cảm thấy con đường tình duyên của mình còn rất dài.
Lúc nãy Hàn Mộc Tử còn buồn ngủ, nhưng trải qua chuyện ở văn phòng nên đến khi ngồi lên xe cô đã rất tỉnh táo. Lúc Dạ Mạc Thâm nghiêng người thắt dây an toàn cho cô thì Hàn Mộc Tử lên tiếng: “Cái kia…”
“Hửm?”
Dạ Mạc Thâm ngồi yên, nhìn cô hỏi.
“Em đã tỉnh táo, không còn buồn ngủ nữa”
Dạ Mạc Thâm nghe vậy nhíu mày: “Vậy thì chúng ta đi ăn cơm.”
Hàn Mộc Tử: “… Ý em là em muốn trở lại làm việc.”
Cạch.
Vừa dứt lời, âm thanh cài chốt dây an toàn đồng thời vang lên.
Cô hơi nhíu mày bất mãn nhìn Dạ Mạc Thâm, xem ra anh không muốn để cô trở lại. Song, cô vẫn chưa bỏ cuộc.
“Ừm, công việc bây giờ nhiều lắm mà buổi chiều hôm nay em đã ngủ đủ rồi, hiện tại em có tinh thần để làm việc”
Dạ Mạc Thâm dứt khoát nói.
“Đi ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi rồi bàn tiếp”
Xe chạy, Hàn Mộc Tử há hốc miệng. Cô bất lực nhìn bên ngoài cửa sổ.
Haiz, thôi bỏ đi. Bây giờ anh đã không muốn cô trở lại, vậy thì sau khi xuống xe rồi sao anh có thể để cô quay lại được chứ?
Trong xe yên tĩnh một lúc, bỗng Hàn Mộc Tử lên tiếng: “Tiểu Nhan từ chức rồi”
“Ừm” Dạ Mạc Thâm bình tĩnh đáp, vẻ mặt không hề kinh ngạc chút nào.