Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1026: Tôi là loại người thấy tiền sáng mắt sao?


Tiêu Túc muốn nói mình không phải thừa cơ hội trả đũa, nhưng nhìn thấy núm tóc nhỏ trong tay mình, cậu ta thật sự không biết nên nói gì để biện giải cho bản thân. Cuối cùng, Tiêu Túc dứt khoát nói: “Thôi được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, nếu là tôi làm sai, vậy tôi xin lỗi cô, cô muốn tức giận sao cũng được. Nhưng…” Lời nói của anh dừng lại, ánh mắt rơi xuống. trên màn hình máy tính: “Có thể thay đổi những từ đó trước được không?”


xịn Giang Tiểu Bạch: “Anh Tiêu, xin hỏi anh có phải là con người không? Anh có biết mái tóc của tác giả chúng tôi là quý giá nhất không, anh nhìn xem mái tóc của tôi…,vốn dĩ đã không được bao nhiêu, mà anh bứt một núm lớn như vậy, anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Giang Tiểu Bạch vừa nói vừa chỉ vào mái tóc của mình.


Trước kia Tiêu Túc không để ý tới, bây giờ bị cô ấy nói như vậy thì liền liếc mắt nhìn.


Phát hiện tóc của cô ấy thực sự không ít như cô ấy nói, tuy không đến mức dày đặc nhưng ít ra dáng vẻ cũng bình thường.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Thế là Tiêu Túc nói thẳng: “Tôi thấy tóc của cô vẫn còn nhiều lắm mà”


Giang Tiểu Bạch: “…”


Tiêu Túc chắp hai tay lại: “Xin lỗi, thực xin lỗi, chuyện vừa rồi là do tôi không đúng, nhưng tôi thật sự không cố ý, chỉ cần lần này cô giúp tôi sửa lại cái đoạn này, thì tôi sẽ thật lòng thừa nhận xin lỗi, được không? “


Nhìn thấy dáng vẻ rất vội vàng của cậu ta, hoàn toàn không vì chuyện bức tóc của cô ấy mà cảm thấy có chút áy náy, Giang Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng: “Không sửa”


“Tôi hứa sẽ sửa lại cho anh đã là ngoại lệ rồi, bây giờ anh đã xúc phạm đến tôi, tôi kiên quyết không sửa”


Tiêu Túc sắp phát điên lên, mặc dù nói cậu Dạ và mợ đã về nhà cũ, Tiêu Túc không biết họ sẽ ở đó bao lâu, cậu ta chỉ biết rằng trước giờ ăn cơm trưa có lẽ cậu sẽ an toàn.


Nhưng sau khi ăn trưa xong thì sao? Cậu Dạ và mợ không thể ở lại căn nhà cũ của nhà họ Dạ cả ngày được? Chắc sẽ quay về ăn trưa, đợi sau khi ăn trưa xong, Có thể cậu Dạ sẽ tìm hỏi cậu ta về tư liệu.


Cô gái viết thuê đã không sửa lại cho cậu ta, chẳng lẽ đến lúc cậu ta phải đem bản tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tà quỷ này nộp lên trước mặt cậu Dạ sao?


Cậu ta sai rồi.


Cậu ta không nên tìm một người viết thuê trên mạng, cũng không nên sau khi tìm được người viết thuê, bời vì cần gấp mà không thèm kiểm tra xem bên kia viết về cái gì.


Bây giờ có thể nói là đã tự đào hố chôn mình rồi.


“Tôi thật sự không cố ý mà, như vậy đi, cô sửa lại trước, sau đó cô muốn thêm tiên hay là thế nào đều tùy cô cả.”


Giang Tiểu Bạch vốn vẫn muốn chống cự đến cùng, nhưng khi nghe thấy cậu ta nói tăng tiền, thì liền híp mắt: “Anh cho rằng tôi là ai chứ? Còn tăng Cô gái viết thuê đã không sửa lại cho cậu ta, chẳng lẽ đến lúc cậu ta phải đem bản tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tà quỷ này nộp lên trước mặt cậu Dạ sao?


Cậu ta sai rồi.


Cậu ta không nên tìm một người viết thuê trên mạng, cũng không nên sau khi tìm được người viết thuê, bời vì cần gấp mà không thèm kiểm tra xem bên kia viết về cái gì.


Bây giờ có thể nói là đã tự đào hố chôn mình rồi.


“Tôi thật sự không cố ý mà, như vậy đi, cô sửa lại trước, sau đó cô muốn thêm tiên hay là thế nào đều tùy cô cả.”


Giang Tiểu Bạch vốn vẫn muốn chống cự đến cùng, nhưng khi nghe thấy cậu ta nói tăng tiền, thì liền híp mắt: “Anh cho rằng tôi là ai chứ? Còn tăng tăng thêm gấp ba, thế thì cô ấy có thể nghỉ ngơi trong một thời gian mà không cần nhấc máy rồi.


Đã soạn thảo.


Cô ấy sắp không thể chịu được việc viết bản thảo mỗi ngày.


Tốc độ của Giang Tiểu Bạch rất nhanh, xóa thứ này đi cũng rất nhanh, dù sao thì Tiêu Túc cũng chỉ là không thích những từ đó, nên cô ấy chỉ xóa đi những chữ mà cậu ta không thích thì được rồi.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Tiêu Túc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, rồi thỉnh thoảng nói: “Đoạn này thật sự không cần thiết đâu, tôi thấy nó không có giúp gì cho anh ấy”


“Cò chỗ này nữa, chỗ này…đều không cần”


Giang Tiểu Bạch vừa xóa đi, vừa đưa mắt nhìn cậu ta, không chịu nổi mà hỏi: “Mà này, cái cậu Dạ mà anh nói, chẳng lẽ đã mất trí nhớ rồi sao?”


Nghe thấy vậy, Tiêu Túc giật mình, sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt đầy nguy hiểm.


“Làm sao cô biết?”


Với tư cách là một tác giả, cậu ta không nói với cô ấy về tình hình hiện tại của cậu Dạ, mà chỉ nói cần viết một vài thứ thôi, sau đó cũng không có nói đến tên của cậu Dạ, mà chỉ dùng cậu Dạ để gọi Dạ Mạc Thâm.


Bây giờ Giang Tiểu Bạch lại hỏi như vậy…


Gần như trong chốc lát, Giang Tiểu Bạch đã cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm từ trên người cậu ta, kèm theo là một áp lực cực lớn đồn về phía cô ấy, khiến bàn tay đang cầm con chuột của cô cũng rung lên.


Vẻ mặt cô ấy ngơ ngác và nói: “Làm ơn, nếu như không bị mất trí nhớ, anh nhờ tôi viết mấy thứ này làm gì chứ, tôi có thể nghĩ ra bằng đầu ngón chân của mình đấy: Tiêu Túc: “…


Phải không? Dùng đầu ngón chân sao mà suy nghĩ được? “Trí tưởng tượng của tôi rất tốt, để tôi kể cho anh một chuyện ảo tưởng khác. Cậu Dạ nhà anh không chỉ bị mất trí nhớ, mà hơn nữa còn rất cố gắng để khôi phục lại trí nhớ, và có thể vì chuyện khôi phục trí nhớ mà đã cố gắng rất nhiều, chịu đựng rất nhiều đau khổ. Và còn mợ của anh nữa, chắc chắn đó phải là người đau khổ nhất, nhưng còn cậu Dạ mấy người thì sao, lại không nỡ để cô ấy đau lòng, cho nên đã tự mình âm thầm chịu đựng rất nhiều, có đúng không? “


Tiêu Túc có chút kinh ngạc nhìn cô ấy, rõ ràng mỗi từ cô ấy nói đều không sai.


Có vẻ mọi chuyện gần như là giống vậy, cô ấy nói là tự mình đoán, nhưng sao lại có thể đoán chính xác như vậy chứ? Như thể thấy được mối nghỉ vấn trong lòng cậu ta, Giang Tiểu Bạch nói: “Tôi nhìn vào mặt trước của sự việc là có thể biết được mặt sau rồi, này ông anh, cuộc sống của cậu Dạ nhà anh rất kịch tính đấy, thật sự rất đặc sắc. Còn chuyện có thể chốt được giao dịch này thì sao? Giao cho tôi nội dung câu chuyện này, hôm nay tôi không thu tiền nữa đâu, thế nào?”


“Nội dung câu chuyện sao?”


Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, ý tưởng này của tôi, anh biết tôi là một tác giả mà, tôi thấy ý tưởng này rất hay: Nghĩ đến thân phận của cô ấy, Tiêu Túc lập tức lắc đầu từ chối: “Không được.”


“Tại sao không được? Tôi đâu có thu tiên của anh đâu.”


Vẻ mặt Tiêu Túc lạnh lùng nói: “Cô tin tôi, nếu như cô truyền mấy thứ này ra bên ngoài, người mà cô xúc phạm có thể rất đáng sợ, đừng nói chuyện mấy ý tưởng này được công khai, cô cũng đừng mong được thấy trời.”


Mỗi một điều cậu ta nói đều rất đáng sợ, và thành công khiến Giang Tiểu Bạch sợ hãi.


“Khóc át Biết rồi!”


Thôi được, tuy rằng ý tưởng rất hay, nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một tác giả nhỏ, nếu thật sự xúc phạm đến người ta, vậy sau này nhất định cô ấy sẽ không có cuộc sống tốt lành rồi.


Rất nhanh thì đã sửa xong, Tiêu Túc vẫn để mắt đến số tiền gấp ba lần chuyển cho đối phương trong ví Zalopay, rồi sau đó cầm tư liệu mà bỏ đi.


Sau khi đợi cậu ta đi, Giang Tiểu Bạch rửa mặt, rồi trực tiếp nằm lăn ra ngủ.


Kể từ sau khi Tiểu Nhan sống trong nhà, thì trải qua những tháng ngày ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày cùng mẹ cô ấy nấu cơm, sau đó lại đến bệnh viện thăm ba cô ấy.


Bốn mươi tám giờ theo dõi đã trôi qua nhưng ba của Tiểu Nhan vẫn chưa tỉnh dậy.


Nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm nên Tiểu Nhan và mẹ cô ấy cũng yên tâm.


Sau khi nghe lời này, cuối cùng La Tuệ Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Nhan, khi nào ba con tỉnh lại, con phải đi xin lỗi và đừng làm ông ấy buồn đấy nhé”


Tiểu Nhan khẽ gật đầu.


“Mẹ, con biết rồi” Trước đây tính tình của cô ấy cố chấp như vậy, cố chấp đã nhiều năm như vậy, nếu không phải ba cô ấy đột ngột bị tai nạn xe, thì cô ấy sẽ không biết cảm giác mất đi là như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK