Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615


Đợi đến sau khi đến gần, Mạnh Tuyết U rốt cuộc cũng đã thấy rõ gương mặt của người trước mặt cô ta, cho dù chỉ một bên mặt, nhưng cũng đã lộ ra ánh mắt sắc bén và ngũ quan góc cạnh.


Sau khi thấy rõ người này, Mạnh Tuyết U giật mình, tay khẽ run rẩy thiếu chút nữa đã ném đổ đồ ăn trong tay ra ngoài.


“Vì sao lại là Dạ Mạc Thâm?”


Chẳng lẽ anh ta chính là người đàn ông đẹp trai mà Tiêu Y Y và Tổ Cầm nhắc đến sao? Thế nhưng, chẳng phải mấy ngày trước bọn họ vừa gặp nhau rồi sao? Vì sao hôm nay anh ta lại đến đây?”


Chẳng lẽ.……… Là không muốn để mình tiếp tục làm việc ở đây sao?



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nghĩ tới đây, sắc mặt của Mạnh Tuyết U tái nhợt, thời điểm vô ý thức muốn trốn đi, thì một giọng nữ quen thuộc vang lên.


“Tuyết U?”


Thanh âm này thành công khiến cho bước chân của Mạnh Tuyết U dừng lại tại chỗ, cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.


Một gương mặt ngũ quan lập thể xinh đẹp xuất hiện trước mặt của Mạnh Tuyết U.


Màu sắc hồng hào trên gương mặt của Mạnh Tuyết U lập tức mất hết, chiếc đĩa ban nãy vốn dĩ không cầm chắc đã run rẩy rơi xuống.


Phanh!


Một đĩa bò bít tết cứ như vậy bị lãng phí, thời điểm nước sốt tràn ra, có một ít sốt đã vắng đến quần áo của Mạnh Tuyết U, còn có cả ở trên mặt, trên cổ cô ta.


Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm cách khá xa, căn bản là khoảng cách này sẽ không bị liên lụy đến.


Nhưng trong nháy mắt khi chiếc đĩa rơi xuống đất, Dạ Mạc Thâm vẫn nhanh chóng đứng dậy cản ở trước mặt của Hàn Mộc Tử.


So sánh với Hàn Mộc Tử có người che chở, dáng vẻ lúc này của Mạnh Tuyết U liền đặc biệt thảm rồi.


“Không sao chứ?”


Dạ Mạc Thâm quay đầu hỏi thăm.


Hàn Mộc Tử có chút kỳ quái nhìn anh một chút, ngay khi sự việc vừa phát sinh anh lập tức đã xông tới, thay cô cản lại mọi thứ, làm sao cô lại có chuyện gì được cơ chứ? Mà cho dù anh có không cản thay cô, thì với khoảng cách xa như vậy cô cũng sẽ không bị văng đến. Vì vậy Hàn Mộc Tử khẽ lắc đầu. Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Mạnh Tuyết U cũng cảm thấy đau khổ.


Năm năm trước cô ta là cô cả nhà họ Hàn cao quý, còn Hàn Mộc Tử chỉ là con gái không được yêu thích của nhà họ Thẩm, cô ấy ở trước mặt cô ta thì rất nghèo túng.


Thế nhưng năm năm về sau, hiện tại lại trái ngược.


Chính cô ta mới là cái người nghèo túng kia, mà… Còn nghèo túng đến mức này.


Mạnh Tuyết U vừa hận cô, cũng vừa không dám nhìn thấy cô.


Bởi vì cô ta thực sự không muốn để cho đối phương nhìn thấy cái dạng này bây giờ của mình.


Nghĩ tới đây, Mạnh Tuyết U liền quay người chuẩn bị rời đi.


Hàn Mộc Tử thấy cô ta muốn đi, lập tức đứng dậy, lên tiếng gọi cô ta lại.


“Tuyết U, lúc trước bưu kiện chuyển phát nhanh và thức ăn ngoài đều là do cô động tay động chân sao?”


Từ hôm qua khi Dạ Mạc Thâm nói với cô, rằng sau khi cô biết người đó là ai sẽ phải thất vọng.


Trong đầu Hàn Mộc Tử liền hiện lên khuôn mặt của một người, chẳng qua lúc đó cô cảm thấy nếu như mình không bắt gặp đúng người thì không thể tùy tiện oan uổng người khác.


Thế nhưng bây giờ khi gặp được, mới phát hiện gương mặt trước mắt này lại chồng với những điều mà cô suy nghĩ ngày hôm qua.


Tuyết U…


Năm năm trước đã từng là chị em tốt như vậy, không nghĩ tới cô ấy vậy mà lại….


Lúc đầu Mạnh Tuyết U muốn chạy đi, dù sao hiện tại dáng vẻ của cô ta chật vật không chịu nổi như vậy sẽ chỉ khiến đối phương chế giễu mà thôi, thế nhưng đối phương lại khiến cho cô ta phải dừng bước lại, cô ta cũng không quay đầu lại, cứ đứng yên như vậy.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


“Vì sao?”


Hàn Mộc Tử nhìn bóng lưng của cô ta, có chút khó khăn đặt câu hỏi.


Cô không biết đến cùng mình đã làm sai điều gì, vì sao mà bỗng dưng Tuyết U lại thay đổi giữa chừng như vậy, còn náo loạn muốn tự sát ở trước mặt cô. Câu nói này lại giống như đã chọc giận Mạnh Tuyết U, cô ta vốn dĩ đang đứng bất động ở đó, đột nhiên quay đầu lại, cười lạnh nhìn Hàn Mộc Tử: “Vì sao? Vì sao tôi nhằm vào cô, trong lòng cô không biết rõ sao? Cô cả nhà họ Hàn, bây giờ cô có ý gì vậy? Đến nhà hàng này muốn nhìn tôi làm trò cười sao? Muốn khiến tôi khó xử sao?”


Mạnh Tuyết U nhìn Dạ Mạc Thâm một chút, sau đó chuyển ánh mắt độc ác nhìn về phía Hàn Mộc Tử.


“Còn dẫn người đến để làm chỗ dựa cho cô sao? Muốn nhìn tôi khó xử, đáng tiếc, tôi nói cho cô biết, không có khả năng đâu.”


Nói xong, Mạnh Tuyết U còn ưỡn lưng thật thẳng, bên trong ánh mắt nhìn Hàn Mộc Tử đều tràn đầy thù hận.


Thù hận nồng nặc như vậy gần như tràn ra hốc mắt, Hàn Mộc Tử quả thực không thể tin được, cánh môi hồng của cô hơi giật giật, nhưng một câu cũng không thể đi khỏi nhà hàng, hôm nay nhà hàng không mở cửa làm việc.”


Mạnh Tuyết U nói xong liền quay người bỏ đi, chỉ để lại cái bóng lưng cho Hàn Mộc Tử.


Sắc mặt Hàn Mộc Tử khẽ thay đổi, cắn môi dưới muốn đuổi theo.


Kết quả lại bị Dạ Mạc Thâm bắt lấy cổ tay kéo lại: “Đừng đuổi theo cô ta.”


“Thế nhưng mà.……..”


“Hôm nay em đến đây, không phải chỉ muốn nhìn xem đối phương sống như thế nào sao, chẳng lẽ còn muốn ôn chuyện cùng với cô ta?”


Hàn Mộc Tử nghe xong, trong nháy mắt trở nên im lặng, cô chậm rãi rũ mắt xuống, sau đó bị Dạ Mạc Thâm kéo ra ngoài nhà hàng.


Sau khi ngồi lên xe, cô vẫn luôn ngẩn người, đến cả dây an toàn cũng quên thắt.


Vẫn là Dạ Mạc Thâm đến gần thay cô thắt lại dây an toàn.


Hàn Mộc Tử vẫn luôn im lặng.


Cô không nghĩ đến chuyện mình sẽ gặp lại Tuyết U, hơn nữa còn là qua phương thức như vậy.


Tuyết U….. lúc trước cô ấy giả mạo thân phận của cô, bây giờ cô ấy đã không phải là cô cả của nhà họ Hàn nữa, như vậy cô ấy… Phải chăng đã về bên cạnh người cha cờ bạc kial Cô ấy làm việc ở nhà hàng đó sao? Vì công việc mà ăn mặc như vậy sao?


Hàn Mộc Tử nhớ kỹ chiếc áo cổ thấp và váy đen mà Mạnh Tuyết U mặc, còn có tất đen.


Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh rối bời.


Vì sao chứ? Vì sao cô ấy lại biến thành như vậy?


Cho dù năm đó cô ấy giấu diếm cô qua lại với Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử cũng đã bỏ qua tình cảm chị em với cô ấy, nhưng bây giờ thấy cô ấy nghèo túng như vậy, trong lòng Dù sao…… Cũng là bạn thân.


Những việc mà năm đó Tuyết U đối xử với cô quả là thật lòng.


“Cô không cần nghĩ nhiêu như vậy, cô ta biến thành dạng này hoàn toàn là do đã gieo gió gặt bão.”


Một âm thanh lạnh lếo đột nhiên vang lên, Hàn Mộc Tử lấy lại tinh thần, mở to mắt.


Đã thấy chiếc xe dừng lại ở đèn đỏ, mà Dạ Mạc Thâm đã quay đầu lại nhìn cô.


“Gieo gió gặt bão? “


“Thấy được dáng vẻ hiện tại nghèo túng của cô ta như vậy, khó chịu sao?”


Hàn Mộc Tử không có trả lời, nhưng chắc chắn sâu trong nội tâm của cô cũng đang rất khó chịu.


“Vì sao cô không nghĩ đến những việc mà cô ta đã làm? Hai lần theo dõi, hai lần hoảng sợ đó, đều là bút tích của cô ta.”


“Thế nhưng mà…”


“Nhưng mà cái gì? Cô muốn làm thánh mẫu sao?”


Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm trở nên lạnh lùng, nguy hiểm mà nhìn cô nói: “Cô có biết năm đó vì sao cô ta có thể trở thành cô cả nhà họ Hàn không?”


Câu nói này quả thực đã đánh trúng tim đen, khiến cho những cảm xúc bối rối trong lòng của Hàn Mộc Tử lập tức được đánh tan ra.


Đúng vậy nhỉ, năm đó vì sao cô ta có thể trở thành cô cả nhà họ Hàn, từ khi mới bắt đầu tiếp cận cô, cô ta đã có mục đích rồi, đằng sau việc cô ta đối xử tốt với cô như vậy, hoàn toàn là bởi vì… Cô ta đoạt đi thân phận của cô, cho nên mới áy náy, mới có thể đối tốt với cô gấp bội như vậy, muốn dùng điều này để đền bù một phần lòng dạ độc ác của cô ta mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK