Tiểu Nhan mua vé, cô cố tình tìm một chuyến đi xa, hai người phải ngồi trên tàu gần hai ngày mới đến nơi.
Tiểu Nhan nghĩ rằng một mình đi chuyển này chẳng có gì khó khăn.
Nhưng hiện tại Hàn Thanh đang ở bên cạnh canh cho cô ngủ, cô lại hối hận vì đã mua vé đi quá xa.
Nếu cô biết rằng anh sẽ đi theo mình, cô sẽ mua một vé đi một nơi gần hơn, sau khi đến nhà ga là hai người họ có thể tách ra, mỗi người một hướng được rồi.
Lúc đầu, Tiểu Nhan liên tục khóc, không gian xung quanh im lặng đến kỳ lạ.
Sau đó, khóc nhiều cũng mệt, Tiểu Nhan ôm chăn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Lúc cô tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu, tàu vẫn đang di chuyển, nhưng bầu trời phía trên khung cửa sổ đã thành màu trắng, Tiểu Nhan đoán chắc cô đã ngủ được mấy tiếng rồi.
Mắt cô đã không còn nhức mỏi như trước nhưng vẫn hơi khó chịu, dạo gần đây cô không ngủ được nhiều.
Tiểu Nhan chớp mắt, rồi lại vô thức nhắm lại.
Một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy dường như có gì đó không đúng, lưng cô như bị thứ gì đó chạm vào, ấm áp, nóng bỏng.
Nghĩ một lúc, Tiểu Nhan mới phát hiện chuyện gì đang xảy ra.
Đây là… lưng của Hàn Thanh?
Sau khi nhận ra đây là lưng của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm thấy cả người cô như đông cứng lại.
Anh nằm nghiêng ngủ sao? Nằm được bao lâu rồi? Sao trước đó cô hoàn toàn không biết gì?
Lưng của Hàn Thanh to rộng lại ấm áp, khiến người ta cảm giác rất an toàn.
Nhưng…
“Em dậy rồi à?”
Trong lúc Tiểu Nhan đang mãi suy nghĩ, giọng nói của Hàn Thanh đột nhiên vang lên, rất trầm, bởi vì lưng hai người chạm vào nhau, nên lúc nói chuyện Tiểu Nhan vẫn có thể lờ mờ cảm thấy lưng anh hơi động.
Anh đang hỏi cô sao?
Nhưng Tiểu Nhan không cử động, cô chỉ nằm yên lặng, cũng không trả lời câu hỏi của anh.
“Vẫn còn giận anh à?”
Giận?
Tiểu Nhan mím môi, nếu cô chỉ đơn giản là đang giận anh, thì tốt biết bao. Ít nhất, giận rồi sẽ nguôi. Nhưng, cô đầu chỉ là tức giận, cô thấy buồn, thấy đau lòng, nhưng phải làm sao đây? Thấy cô không trả lời, Hàn Thanh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Cô gái nhỏ này giận dai thật, đến giờ vẫn chưa nguôi giận, một câu có cũng không muốn nói với anh.
Vậy là hai người yên lặng nằm quay lưng về phía nhau, thể chất Tiểu Nhan vốn tính hàn, nằm ở chỗ đó càng lạnh như băng, Hàn Thanh cả người lại nóng, trước đó anh vốn cũng không muốn nằm xuống.
Nhưng sau khi thấy cô ngủ không được ngon, anh liền nằm xuống quay lưng lại với cô, dùng chính mình làm máy sưởi, hơi nóng từ cơ thể anh liên tục truyền sang cô qua cái chạm giữa lưng hai người.
Dần dần, cơ thể Tiểu Nhan cũng ấm lên.
Tuy nhiên, cả hai đều không nói lời nào, họ chỉ yên lặng nằm đó.
Đoàn tàu vẫn tiến về phía trước, không biết sẽ đi đến đâu, lúc này lòng Tiểu Nhan như mất phương hướng.
Cuối cùng, cô cũng nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, trời đã sáng.
Ai đó trên tàu đang bán đồ ăn sáng.
Khi họ đi ngang qua, có vài người gần đó đã mua, Hàn Thanh cũng ngồi dậy, Tiểu Nhan cũng nghe thấy tiếng rao, nhưng cô vẫn nằm yên.
“Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?”
Giọng Hàn Thanh lại vang lên.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tiểu Nhan mặc kệ anh, có anh ta ở đây, cô chẳng muốn ăn gì hết.
Nếu anh ta không đi theo cô, chắc Tiểu Nhan sẽ cao hứng mua một ít, nhưng mua rồi có ăn hay không thì lại là chuyện khác.
Như biết chắc cô sẽ lơ đi không trả lời, Hàn Thanh chỉ hỏi chứ cũng không mong cô sẽ trả lời, vì vậy anh tự quyết định mua luôn.
Có điều đồ ăn sáng trên tàu đa phần rất đơn giản, đối với Hàn Thanh mà nói, đây đều là những thứ anh chưa ăn bao giờ.
“Anh mua đồ ăn sáng rồi, em dậy ăn đi, ăn xong nếu vẫn buồn ngủ thì ngủ tiếp.” Tiểu Nhan vẫn định mặc kệ anh, nhưng nghĩ thế nào, cô lại vén chăn ngồi dậy, sau đó nhìn vào bữa sáng trong tay Hàn Thanh, cười lạnh nói: “Anh thoải mái không? Đi cùng tôi lên chuyến tàu như vậy, rồi ăn bữa sáng rẻ rúng thế này với tôi, một cuộc sống như vậy, đây vốn không phải là cuộc sống mà Hàn Thanh anh hi vọng, đúng không?”
Hàn Thanh: “…”
“Những thứ như thế này, từ trước đến giờ anh chưa từng ăn đúng không? Cũng phải thôi, dù sao anh cũng là người có tiền, nhưng tôi thì khác, từ nhỏ tôi đã phải trải qua cuộc sống như vậy rồi. Chúng ta vốn là người của hai thế giới.”
Hàn Thanh cuối cùng cũng cau mày trước lời nói của cô: “Rốt cuộc thì em muốn nói gì?”
“Ý của tôi rất rõ ràng, tôi muốn chia tay.”
“Anh không đồng ý.
Hàn Thanh trực tiếp cự tuyệt cô.
Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Anh dựa vào đầu mà không đồng ý? Chia tay hay không là do tôi quyết định. Tôi không cần anh nữa. Anh đồng ý hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Đương nhiên là có liên quan đến em rồi.” Anh ôm lấy cô, cúi người về phía trước, áp vào trán cô, thở sâu: “Khi chúng ta còn bên nhau, anh đã xác định em chính là người đi cùng anh đến hết cuộc đời. Chính em là người chủ động đến với anh, vậy mà bây giờ em lại nói chia tay là chia tay? Sao có thể được?”
Chính là cô sao?
Cho dù Tiểu Nhan có tức giận đến mấy, cô vẫn sửng sốt khi nghe thấy câu này, nhưng khi cô nghĩ đến việc mình là người thứ ba, cô chỉ cảm thấy câu này vô cùng mỉa mai.
Tiểu Nhan cười nhạo một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra. “Anh chắc chắn người đó là tôi, nhưng tôi đâu có nói tôi chắc chắn người đó là anh?”
Hàn Thanh ngây ra một chút, nhìn về phía Tiểu Nhan đang cách xa vài thước.
Đôi mắt trong veo và lanh lợi ngày nào giờ chỉ toàn là sự rối bời và đau đớn, cô không ngừng nói những điều khiến anh đau lòng.
“Anh nghe rõ chưa? Tôi đã nói tôi không chắc chắn là anh, nên bây giờ tôi muốn chia tay. Anh đừng ngăn cản tôi.”
Hàn Thanh không biết đang nghĩ gì, yên lặng nhìn cô, đợi cô không nói gì nữa mới cất lời: “Dù em có chắc chắn là anh hay không cũng chẳng sao, dù sao anh vẫn chắc chắn người anh yêu là em, vậy nên anh vẫn không đồng ý chia tay?
“Hàn Thanh!”
Tiểu Nhan tức giận đến mức gào tên anh!
Người được điểm danh mặt không biểu cảm gì chỉ lùi lại và hỏi cô: “Em muốn ăn gì không? Anh mua khá nhiều thứ, em muốn ăn loại nào?”
Tiểu Nhan: “…”
“Em uống một cốc nước ấm trước đã. Ăn ngay sau khi thức dậy dạ dày sẽ khó chịu.”
Cứ như thể Hàn Thanh hoàn toàn không thấy cô đang tức giận, tự quyết định thay cô, nhìn thấy anh như vậy, Tiểu Nhan càng tức đến mức không nói nên lời.
Dựa vào đâu chứ, anh dựa vào đâu mà sau khi làm tổn thương cô đến vậy, anh còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, đi theo cô lên tàu rồi giờ còn hỏi cô có muốn ăn gì không?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cong môi, lạnh lùng quay đầu đi, không uống nước Hàn Thanh đưa cho.
Hàn Thanh cũng không tức giận, kiên nhẫn chuyển cái ly ra, lại chuyển tới trước mặt cô: “Ngoan, uống vài ngụm thôi.ˆ Tiểu Nhan tiếp tục quay đầu, Hàn Thanh cũng kiên nhẫn bê theo ly nước trong tay di chuyển theo cô.
Hàn Thanh còn chưa cảm thấy phiền, Tiểu Nhan quay đi quay lại còn mệt hơn, cô tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thanh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hàn Thanh châm chậm nhìn cô, từ môi mỏng phun ra một chữ: “Em biết mà.”
Đột nhiên, Tiểu Nhan nghe ra được lúc anh nói câu này, giọng anh hình như hơi tủi thân?
Tủi thân sao?
Tiểu Nhan nghĩ là mình nghe nhầm, Hàn Thanh sao lại có cảm xúc như vậy được?
Sao anh ta lại thấy tủi thân?
Đột nhiên, Tiểu Nhan tức giận quay lại cười gần: “Anh thấy mình oan ức lắm à?
Hàn Thanh tiếp tục nhìn cô: “Em nói xem.”
Anh oan ức con khỉ ấy, tôi mới là người thấy oan ức đây này.