Hàn Mộc Tử vừa mới đi đưa tài liệu trở về thì thấy chị Lâm đứng ở cửa phòng thư ký, sắc mặt vô cùng xấu.
“Chị Lâm?”
Chị Lâm nhìn cô với vẻ mặt vô cùng thất vọng.
“Chị còn tưởng rằng em là một người nghiêm túc.
Nghe thấy lời này, trong lòng Hàn Mộc Tử khẽ run lên, cô hơi mím môi, sau đó nói: “Chị Lâm, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Buổi sáng chị bảo em đi dọn dẹp văn phòng cậu Thâm chị đã nói như thế nào hả?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hàn Mộc Tử nghĩ lại một chút sau đó nói lại nhưng lời mà chị Lâm nói với cô lúc đó: “Chị Lâm nói cậu Thâm thích sạch sẽ, không được để dính chút bụi nào.” “Vậy em có làm theo lời chị nói hay không?”
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, sao em có thể không làm theo cơ chứ?”
Có trời mới biết cô cố gắng nhiều như thế nào để có thể giữ được vị trí này: “Em chắc chắn là em có làm theo chứ?”
Chị Lâm nheo mắt lại đánh giá Hàn Mộc Tử, ánh mắt cô không có vẻ gì khác thường, thoạt nhìn không hề giống đang nói dối, chẳng lẽ cô thật sự không cố ý lười biếng? Nhưng nếu thật sự đã dọn dẹp sạch sẽ vì sao cậu Thâm còn tức giận chứ?
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng chị Lâm nói: “Em đi theo chị”
Hàn Mộc Tử vội vàng chạy theo cô ta, hai người đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc, suốt dọc đường Hàn Mộc Tử luôn thấp thỏm bất an, không phải là mới tới ngày thứ hai mà cô đã phải cuốn gói ra đi chứ?
Vậy chẳng phải mọi nỗ lực của cô đều uổng phí cả sao?
Không được, cô không thể nào bị đuổi đi được, cô nhất định phải nghĩ cách gì đó.
Trong lòng Hàn Mộc Tử không ngừng nghĩ cách giải quyết vấn đề nhưng không biết có phải do quá sốt ruột hay không mà đầu óc cô lúc này đột nhiên trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ nổi điều gì.
Tới cửa văn phòng, tim Hàn Mộc Tử càng đập nhanh hơn.
Cửa vẫn mở, không hề khóa nhưng chị Lâm vẫn nghiêm túc gõ cửa: “Cậu Thâm?”
Người đàn ông cất giọng trầm thấp: “Vào đi.”
Cả văn phòng ngập trong không khí lạnh lẽo căng thẳng.
Chị Lâm nhắm mắt lại, không ngờ lại xui xẻo như vậy, cô ta hít sâu một hơi sau đó khôi phục vẻ mặt tươi cười quay đầu nói với Hàn Mộc Tử: “Cậu Thâm bảo em tiến vào đó.”
Hàn Mộc Tử nhất thời không biết nói gì.
Tùy rằng nhìn chị Lâm tươi cười như vậy nhưng cô lại cảm thấy có chút quỷ dị là như thế nào chứ?
“Chị Lâm, việc này…”
Chị Lâm không cho cô thêm cơ hội nói thêm lời nào, kéo tay cô đẩy cô vào thẳng trong phòng, nhỏ giọng nói với cô: “Tự cầu phúc cho mình đi, cố lên.”
Hàn Mộc Tử còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trong chớp mắt chị Lâm đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn mình cô đứng đó.
“Đứng ngày ra đó làm gì?”
Giọng nói lạnh như băng một lần nữa truyền đến, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, cô quay đầu lại lập tức bắt gặp đôi mắt đen láy của Dạ Mạc Thâm, sau đó lại nghe anh nói: “Còn không mau tới đây xem bản thân cô làm ra chuyện tốt gì đây?”
Cô?
Hàn Mộc Tử cũng không biết mình đã làm được chuyện tốt gì, nhưng nghe giọng điệu của Dạ Mạc Thâm thì chắc chắn đó cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cả, cô có chút lo lắng, chậm rãi đi tới bên cạnh Dạ Mạc Thâm.
“Cậu… Thậm.”
Khi gọi cái tên này cô vẫn cảm thấy có chút xa lạ và kỳ cục, có điều chẳng còn cách nào khác, nhập gia tùy tục, ai bảo anh đổi tên làm gì chứ?
Hàn Mộc Tử đứng cách anh không xa, vẻ mặt nhìn anh đầy nghi hoặc.
Cô vừa tới gần đã khiến anh cảm nhận được mùi hương thoảng thoảng tràn ngập, một mùi hương chỉ thuộc về riêng cô. Dạ Mạc Thâm không phải chưa từng ngửi qua mùi hương trên người phụ nữ, nhưng rốt cuộc tại sao mùi hương trên người cô gái kỳ lạ này lại không khiến anh chán ghét cơ chứ?
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đôi mắt cô to tròn, lấp lánh đầy vẻ vô tội, dáng vẻ như thể vẫn không hề hay biết mình đã làm sai điều gì.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dạ Mạc Thâm chỉ chỉ về phía cửa sổ.
Hàn Mộc Tử thấy vậy vội chạy tới, cô cẩn thận nhìn qua, chẳng phát hiện ra vấn đề gì, cô vội nói: “Nơi này đã dọn dẹp rất sạch sẽ mà, chẳng dính chút bụi nào cả.”
Anh cố gắng kiềm chế tức giận, nhíu mày lại nói: “Cô chắc chắn chứ?”
Hàn Mộc Tử chột dạ: “Không chắc chắn.”
Dạ Mạc Thâm im lặng. Thay đổi cũng nhanh thật.
Nhân lúc Dạ Mạc Thâm còn đang im lặng, Hàn Mộc Tử vội vàng nhận sai.
“Tôi nhận lỗi, là tôi làm việc không nghiêm túc, tôi sẽ lập tức quét dọn lại một lần nữa!” Mặc kệ là xảy ra chuyện gì thì vẫn phải nhận sai trước, bây giờ cô không thể làm phật ý anh được.
Chưa chờ Dạ Mạc Thâm phản ứng lại, Hàn Mộc Tử lập tức lấy đồ đạc dọn dẹp văn phòng sau đó định dọn dẹp lại một lần nữa.
Cô vừa dùng khăn ướt lau cửa sổ vừa nghiên cứu xem rốt cuộc là có chỗ nào có vấn đề.
Thế nhưng khi cô đang tập trung suy nghĩ, phía sau lưng lại truyền đến giọng nói của Dạ Mạc Thâm.
“Cà phê.”
Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ, vội quay đầu lại nhìn anh.
Động tác của cô khiến cho Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại, vẻ mặt anh không vui: “Nghe không hiểu sao?”
“Tôi sẽ đi pha ngay!” Cô buông khăn ướt trong tay xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng.
Dạ Mạc Thâm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy guộc của cô, phát hiện ra bước chân cô khập khiễng, dù chỉ là một chút, nếu không để ý thì sẽ không phát hiện ra, hơn nữa… có lẽ là do cô đang đi quá nhanh.
Chân cô bị thương sao?
Vừa nghĩ như vậy, đôi mắt của Dạ Mạc Thâm đột nhiên nheo lại mang theo chút nguy hiểm, âm u không rõ ý tú.
Đáng chết.
Anh đang nghĩ cái gì chứ?
Hàn Mộc Tử rất nhanh sau đó đã mang tới một ly cà phê cho Dạ Mạc Thâm, trong lòng cô có một cảm giác sảng khoái kỳ lạ.
Hôm qua khi uống cà phê cô pha, anh có hơi nhíu mày nhưng hôm nay lại bảo cô đi pha cà phê chứng tỏ anh cũng không ghét bỏ cô, có lẽ hôm qua cô đã dùng đúng cách rồi.
Có điều để đề phòng xảy ra vấn đề, lần này khi pha cà phê cho Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Tử uống trộm thử một ngụm.
Sau khi xác định không sai vị, Hàn Mộc Tử mới mang ly cà phê tới cho anh.
Dạ Mạc Thâm mở sổ sách ra làm việc, sau khi Hàn Mộc Tử mang cà phê tới cho anh, thấy anh không nói thêm gì, cô lại tiếp tục tới lau chùi cửa Sổ.
Cửa sổ rất rộng, có một tấm đệm ở trên kệ, Hàn Mộc Tử phát hiện ra chất lượng của tấm đệm này khá tốt, màu sắc cũng đơn giản, nhã nhặn, lẽ nào là do Dạ Mạc Thâm tự mình chọn sao?
Vừa nghĩ cô vừa cong lưng cầm lấy tấm đệm lên xem.
Không xem thì thôi, vừa mới nhìn thấy cô đã phát hiện ra bên dưới tấm đệm có một vết bụi nhỏ, ánh nắng chiếu vào càng hiện rõ ra, cô vươn ngón tay lau nhẹ, đầu ngón tay lập tức nhiễm một lớp bụi.
Nhìn thấy vậy, Hàn Mộc Tử mới hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra… ý anh là nói đến tấm đệm này.
Hàn Mộc Tử buồn bực lau bụi trên tấm đệm đi, sau đó cô quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy dtm đang giơ tay bưng cà phê lên uống.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh càng trở nên tuấn mỹ, động tác nhàn nhã nhấm nháp ly cà phê, tất cả hòa quyện với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt tác.
Trái tim Hàn Mộc Tử khẽ rung lên, cô lại nghĩ tới bản thân vừa mới nhấp thử ly cà phê đó.
Mà hiện giờ anh cũng đang uống ly cà phê cô vừa mới uống.
Vốn dĩ cô cũng không muốn làm vậy, có điều nghĩ tới quan hệ của mình và Dạ Mạc Thâm, cô cảm thấy uống một ngụm cũng chẳng vấn đề gì.
Nghĩ vậy, đôi môi mỏng của Hàn Mộc Tử không nhịn được mà khẽ cong lên một nụ cười.
Cô cam tâm tình nguyện chậm rãi đến gần anh từng chút một, để anh từ từ nhớ ra mình, nguyện ý trở về bên cạnh cô, sau đó cô có thể thẳng thắn kể lại mọi chuyện trước mặt anh để anh biết rằng đó là sự thật.
“Đẹp không?”