Sau khi nói ra câu này, sau lưng thật lâu cũng không có trả lời, Đường Viên Viên cắn môi dưới của mình, lại bắt đầu có chút hối hận, có phải cô đã quá nặng lời với anh hay không? Dù sao thích anh, chỉ là chuyện của một mình cô.
Anh trai cũng không biết cái gì, lại nói không thích cô vốn cũng không phải là sai.
Tại sao cô lại đổ hết cái sai lên người anh chứ?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đang nghĩ ngợi đâu, sau lưng truyền đến một tiếng thở dài thật sâu.
“Em không ngoan.”
Đường Viên Viên tò mò, cô không ngoan chỗ nào?
Bả vai bị người đó nắm chặt, Đường Viên Viên bị Uất Trì Diệc Thù kéo về phía anh, lúc này là mùa hè, quần áo trên người cũng không dày, cho nên Đường Viên Viên có thể cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh rất rõ ràng, nhiệt độ được truyền đến trên người cô qua tấm vải mỏng manh.
“Trước kia, em sẽ không nói dối anh”
Nói dối?
Đường Viên Viên ngước mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Uất Trì Diệc Thù, đôi mắt của anh híp lại, dường như đã nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.
cô tránh ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù theo bản năng.
“Không có nói dối, là thật muốn học tập.”
Nói xong, Đường Viên Viên muốn tránh khỏi bàn tay của Uất Trì Diệc Thù, lại phát hiện tay của anh đang ôm chặt bả vai cô, làm cô không thể tránh khỏi.
“Anh trai?”
“Viên Viên, chúng ta nói chuyện một chút đi?”
Nói chuyện gì? Đường Viên Viên nghĩ đến hành động mất đó của mình, có chút lúng túng cắn môi dưới, lắc đầu từ chối: chuyện gì đáng nói chứ? Anh, anh mau thả em ra đi, bây giờ quá muộn rồi, em mà còn không vào trường học, đến lúc đó nhóm bạn Khả Phi mà mấy bạn cùng phòng sẽ lo lắng cho em”
Nghe vậy, Uất Trì Diệc Thù ngước mắt nhìn về phía cổng trường, bất đắc dĩ nói: “Quả thật có chút muộn, lần sau không thể đi ra ngoài với Chung Sở Phong muộn như vậy”
Đường Viên Viên vô ý thức phản kháng anh.
“Anh trai, em cũng sắp trưởng thành rồi, chuyện của chính em, em có thể tự mình làm chủ. Lại nói, mặc dù em gọi anh một tiếng anh trai, nhưng… Anh cũng không phải anh ruột của em”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Ý là, anh không phải anh trai ruột của cô, không có tư cách quản chuyện của cô.
Uất Trì Diệc Thù nghe cô nói vậy, tâm cũng lạnh một nửa, có điều khi nghĩ đến tâm trạng của cô trong mấy ngày gần đây, cũng có thể hiểu được.
“Đúng thật anh không phải là anh trai ruột của em, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng em lớn lên, nói về tình cảm, sao lại có thể ít hơn so với Chung Sở Phong chứ?”
Cô không đáp, Uất Trì Diệc Thù thở dài, vuốt vuốt đầu của cô: “Ngày mai nói chuyện đi?”
Cô vẫn không nói lời nào như cũ.
“Nếu như em không đáp, có lẽ anh với anh Sở Phong của em sẽ trực tiếp vào lớp em tìm em, hay là, em hi vọng anh trai sẽ đến tận ký túc xá tìm em hả?”
Nghe nói vậy, Đường Viên Viên có chút kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin nhìn anh.
“Ừm?” Uất Trì Diệc Thù cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt của cô gái nhỏ, giọng nói mang theo vẻ dỗ dành: “Tự chọn một cái đi?”
Đường Viên Viên uể oải rủ xuống tầm mắt: “Vậy thì ngày mai nói chuyện đi.”
“Được, ngày mai tan học gặp ở cổng trường”
Sau khi có được lời hứa của cô, Uất Trì Diệc Thù cũng không tiếp.
tục làm khó cô, buông tay ra vuốt vuốt đầu của cô: “Đi vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đường Viên Viên chạy chậm vào trường học, cũng không quay đầu lại.
Một đường đi thẳng về ký túc xá, chạy thẳng lên bậc thang, vào phòng, sau đó cô trực tiếp đi vào toilet.
Tâm trạng thay đổi có chút không ổn, Đường Viên Viên nhìn mình trong gương, thế nào cũng cảm thấy dường như vẻ mặt của cô đã làm lộ tất cả.
Nếu như có thể mà nói, cô không muốn gặp lại Uất Trì Diệc Thù.
Ngày đó uống trà sữa uống đến nôn, lại vờ ngủ ở toilet, thậm chí còn vờ ngủ, thực sự mất hết thể diện.
Nhưng mà so với sự mất mặt đó là, tình cảm của cô đối với anh trai.
Đường Viên Viên đưa tay chọc chọc mặt mình trong kính, nhẹ giọng cười nhạo: “Chỉ bằng gương mặt này của cô, có tư cách gì làm cho.
người khác thích cô chứ? Hai người đã cùng nhau lớn lên, nếu như anh trai thích cô thì đã sớm thích”
Ngày mai sẽ nói gì đây?