Quậy?
Tiểu Nhan không ngờ lúc này anh lại còn cảm thấy mình đang quậy.
Anh xem những thứ này đều là chuyện nhỏ sao?
“Nếu anh đã cảm thấy tôi đang quậy, vậy anh cũng đừng nữa tới tìm tôi, hôm nay cứ như vậy đi.”
Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xoay người đi vào phòng, rầm một tiếng nhất Hàn Thanh ở ngoài cửa.
Mà hai người đang ở sau cửa nghe lén lúc này cũng vừa vặn đối mắt với Tiểu Nhan.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Ba người, trợn to mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau, ba Chu lúng túng sở một mũi của mình một cái, ngượng ngùng cười nói: “Nhan Nhan này, mấy đôi tình nhân trẻ ở chung với nhau, có cãi nhau là chuyện bình thường, con là một cô gái, có chút tức giận cũng đừng hung dữ như vậy, nói chuyện phải chú ý một chút.”
Tiểu Nhan đứng tại chỗ không động, vẻ mặt u ám như tro tàn.
Ba Chu tiếp tục nói: “Câu chuyện giữa con và Tiểu Thanh lúc nãy, ba và mẹ đã nghe hết rồi, mặc dù cảm thấy lúc nói chuyện, con rất tức giận, nhưng là…”
“Ba, mẹ.”
Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn hai người, nhẹ giọng nói: “Con muốn chia tay với anh ấy.”
La Tuệ Mỹ: “…”
Ba Chu: “…”
“Con không có cách nào lại hẹn hò với anh ấy nữa.”
La Tuệ Mỹ không ngờ lúc Tiểu Nhan nói với bọn họ cũng là lần giải thích này, dè dặt hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu Nhan cũng không muốn nói, cô lắc đầu một cái: “Tóm lại, con sẽ không hẹn hò với anh ta nữa.”
“Nhan Nhan này, mẹ nói với con trước, có chuyện gì thì cứ ngồi lại với nhau, phân tích chuyện này ra mà nói, hai đứa cứ cãi nhau một chút đã nói chia tay, có phải chuyện nghiêm trọng lắm đúng không?” Có nghiêm trọng không?
Tiểu Nhan biết mình là một người nhúng tay vào, như vậy với cách giải quyết này, cô không cảm thấy nghiêm trọng một chút nào cả, chia tay mới là kết quả tốt nhất.
“Con đi ngủ đây!”
Cho nên cô không giải thích gì thêm nữa, xoay người đi vào phòng.
La Tuệ Mỹ và ba Chu liếc mắt nhìn nhau: “Ông thấy thế nào ?”
Ba Chu: “Làm sao tôi biết? Nhìn con bé xem, giống như chuyện thật sự rất nghiêm trọng vậy, hay là… mình đi hỏi Tiểu Thanh một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
La Tuệ Mỹ cảm thấy cũng có thể, dù sao lúc đầu bà ấy thấy cô nhóc kia thích Hàn Thanh biết bao nhiêu, bây giờ nói chia tay thì đã chia tay, trong chuyện này nhất định là có lý do.
Nghĩ tới đây, La Tuệ Mỹ chuẩn bị lặng lẽ mở cửa.
Nào ngờ lúc này Tiểu Nhan đi ra khỏi phòng, nói với bọn họ: “Ba mẹ, hai người đi ngủ đi, không cho phép ai đi hỏi chuyện này nữa, dù sao con cũng đã quyết định rồi.”
La Tuệ Mỹ đang chuẩn bị mở cửa thì tay cứ dừng lại như vậy.
Ba Chu chỉ có thể vỗ vào lưng bà ấy: “Nhan Nhan cũng đã nói như vậy, hay là chờ qua mấy ngày con bé bớt giận đã rồi hãy nói.
Dù sao cũng là con gái của mình, La Tuệ Mỹ nhất định là đứng về phía cô, vì vậy đã gật đầu.
Hàn Thanh ở bên ngoài đợi đã lâu, muốn cho gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, nhưng điện thoại của cô vẫn tắt máy, giống như muốn so tài cùng anh vậy.
Mà nơi này cũng không phải có một mình Tiểu Nhan ở nhà, lúc này đêm đã khuya, anh quay lại xin lỗi vì đã quấy rầy hai người lớn.
Sớm biết như vậy, vừa rồi lúc Tiểu Nhan đi ra anh nên bồng cô vào trong xe.
Sau đó nhốt cô ở trong xe, muốn nói gì thì nói rõ ở trong xe, muốn nổi giận cũng sẽ nổi giận ở trong đấy.
Bây giờ thì thế nào…
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn Thanh đưa tay chạm vào huyệt Thái Dương của mình, cảm thấy đôi mắt rất mệt.
Sau khi Tiểu Nhan trở về phòng, nước mắt lại không ngừng được, cô vào phòng vệ sinh để hất nước lạnh lên mặt, giúp mình tỉnh táo một chút.
Sau đó nhìn đôi mắt sưng húp của mình ở trong gương, hít sâu một hơi thật sâu, nhìn vào gương rồi cố gắng nặn ra một nụ cười.
Không còn quan hệ gì, bây giờ biết cũng không muộn, ít nhất cô còn không có nói cho Hàn Thanh chuyện mình đang mang thai, mặt mũi của mình cuối cùng cũng chưa hoàn toàn ném sạch.
Mang thai…
Nghĩ đến chuyện mang thai, Tiểu Nhan duy trì không nổi nụ cười trên mặt nữa, bàn tay chậm rãi lướt xuống, chạm vào bụng của mình.
Tại sao lại như vậy chứ?
Tại sao cô lại mang thai vào lúc này? Trước khi biết mình mang thai, Tiểu Nhan vẫn còn rất vui mừng, nhưng bây giờ thì sao?
Cô chia tay với Hàn Thanh, đứa trẻ sẽ thế nào?
Trước đây cô cảm thấy cả đời này cô sẽ không thích ai ngoại trừ Hàn Thanh, chỉ là cho tới bây giờ, cô vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng là cô lại không thể ở chung với anh nữa, đứa trẻ…
Tiểu Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, cô muốn mình tự sinh ra, hay là phá thai?
Ngày hôm sau, lúc La Tuệ Mỹ đến gọi Tiểu Nhan thức dậy, giọng nói đều rất thận trọng, nào ngờ tình trạng của Tiểu Nhan lại không tệ, im lặng ăn cháo, sau đó còn ăn bánh tiêu, nhìn khẩu vị coi xem ra vẫn ổn. Trong lòng La Tuệ Mỹ có chút rụt rè, bởi vì bà ấy cho là con gái hẳn sẽ không đói bụng, không ngờ cô lại còn ăn bữa sáng.
Tiểu Nhan lặng yên ăn xong bữa sáng, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mẹ và ba Chu cũng ngơ ngác nhìn mình một lúc, cô còn hỏi một câu: “Ba mẹ, sao hai người không ăn? Chẳng lẽ nhìn con ăn là đã no rồi sao?”
Mẹ và ba Chu không ngờ cô sẽ còn nói mình như vậy, sau khi liếc mắt nhìn nhau, La Tuệ Mỹ dè dặt hỏi: “Nhan Nhan, con không sao chứ?”
Tiểu Nhan nở một nụ cười: “Con có thể có chuyện gì sao? Mẹ, mẹ đừng lo lắng, anh sáng nhanh lên đi.”
Ba Chu cũng cảm thấy tâm trạng của con gái bây giờ có chút không đúng, nên hỏi cô: “Thật sự không có chuyện gì? Mới qua một buổi tối mà thôi, chẳng lẽ đêm qua hai đứa làm hòa khi nói chuyện điện thoại rồi?”
Làm hòa?
Làm sao có thể có chuyện này?
Trên mặt Tiểu Nhan mặc dù vẫn còn nụ cười, nhưng sau khi nghe câu nói này của ba Chu, nụ cười của cô rõ ràng phai nhạt đi mấy phần, chỉ là rất nhanh sau đó lại khôi phục rồi nói: “Không có, sẽ không có chuyện làm hòa, ba mẹ, chuyện con nói tối ngày hôm qua nói đều là sự thật, sẽ không thay đổi.”
Sau khi hai người nghe con gái nói ra lời này, trong lòng có hàng ngàn nghi ngờ.
“Con biết hai người chắc chắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ con không có tâm tình để kể. Hay là chờ đến khi con điều chỉnh trái tim mình ổn hơn, con sẽ nói chi hai người biết.”
La Tuệ Mỹ đưa tay ra chạm nhẹ vào cổ tay cô: “Con bé ngốc, nếu con muốn nói thì con hãy nói, không muốn nói thì không nói, chúng ta là ba mẹ của con, sẽ không ép con nói ra. Chẳng qua là, con có hối hận với quyết định này của mình hay không?”
Có hối hận hay không?
Mặc dù cô sẽ buồn khi rời xa Hàn Thanh, cô cũng thích Hàn Thanh. Cho dù là cô thích anh nhưng cô sẽ không nhận lại được tình yêu cô dành cho anh.
Nhưng mà… Nếu như phải lấy thân phận người thứ ba để ở bên cạnh anh, vậy thì dù có như thế nào cô cũng không thể chấp nhận được.
Rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy Tiểu Nhan lắc đầu một cái.
“Không hối hận.”
Kiên định như vậy, hai vợ chồng nhà họ Chu cũng không nói gì thêm nữa.
Không lâu sau Tiểu Nhan đã nói mình phải đi mở tiệm trước, sau đó đi ra cửa.
Chờ sau khi cô rời đi, La Tuệ Mỹ mới thở dài: “Trước đây quan hệ hai đứa nó rất tốt, sao lại đột nhiên cãi nhau lớn như vậy? Nhìn bộ dạng của Nhan Nhan, chuyện này chắc là không có đường để quay lại nữa rồi.”
“Được rồi, để cho mấy đứa nhỏ tự quyết định chuyện của mình đi.”
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ông định ép con bé làm hòa với Hàn Thanh sao?
Mặc dù đứa trẻ kia nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà… Hay là chúng ta tôn trọng quyết định của con gái đi.”
“Thật đáng tiếc, tôi vẫn rất thích đứa nhỏ tên Hàn Thanh kia.”