Đột nhiên, Mạnh Khả Phi nghĩ đến lúc nãy nói chuyện với Đường Viên Viên, sắc mặt cô ta biến đổi, thì ra là anh đến tìm Viên Viên, thế mà Viên Viên lại không nói cho cô ta cái gì, hôm nay người hẹn cô kia đi chơi, là Uất Trì Diệc Thù mà không phải Chung Sở Phong?
Chẳng lẽ nói, cô kia đã không còn tin tưởng mình đến mức đó sao?
Hay là cô kia đã phát hiện cái gì, cho nên không muốn để cho cô ta biết cô đi với Uất Trì Diệc Thù.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Càng nghĩ, sắc mặt Mạnh Khả Phi càng trắng bệch.
Uất Trì Diệc Thù đang dựa tường lại dường như cảm thấy cái gì, ánh mắt nhìn về phái bên này.
Mạnh Khả Phi?
Mạnh Khả Phi dừng lại, nghe được giọng nói của nữ sinh vang lên từ đăng sau cô ta.
“A a a anh ấy nhìn về phái bên này kìa, anh ấy đang nhìn tôi sao?”
“Trời ạ, quá đẹp rồi!”
Uất Trì Diệc Thù nhếch môi mỏng đi về phía Mạnh Khả Phi.
“Mạnh Khả Phi?”
Anh mở miệng gọi tên của cô ta, giọng nói từ tính mà thu hút.
“Chỉ có một mình cô sao?”
Lúc này Mạnh Khả Phi mới kịp phản ứng: “Vâng, chỉ có một mình em thôi, anh tìm đến Viên Viên hả?”
“ừ”
Không nói gì thêm, bỗng Mạnh Khả Phi không nhấc chân nổi, nhưng cô ta biết, mình cần phải đi, nếu không tôn nghiêm của cô ta vứt đi chỗ nào đây?
Thế nhưng lại bỗng dưng không kiềm chế được mở miệng hỏi: “Có cần em đi vào gọi cô ấy ra không ạ?”
“Không cần, cô ấy đã đồng ý với tôi rồi.” Uất Trì Diệc Thù lạnh lùng từ chối lời đề nghị của cô ta.
Mặt Mạnh Khả Phi lập tức đỏ lên, đầu óc cũng nóng một chút, tại sao cô ta lại muốn mở miệng hỏi, trực tiếp quay đầu đi không phải tốt hơn sao?
Nghĩ tới đây, cô ta cắn môi dưới, khó chịu năm chặt nắm đấm, xoay người rời đi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Sau lưng có bạn học đuổi theo, mừng rỡ hỏi: “Mạnh Khả Phi, cậu quen biết anh ấy sao? Anh ấy là ai thế?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao cậu lại quen được một chàng trai đẹp như vậy, giới thiệu cho chúng ta quen biết một chút đi?”
Mạnh Khả Phi có chút bực bội mà nói: “Chỉ là quen, không phải thân”
“Cậu có ý gì đấy, chúng mình chỉ là để muốn nhờ cậu giới thiệu một chút thôi mà”
Mạnh Khả Phi tăng tốc bước chân, không muốn lại những lời của mấy người đẳng sau.
Cuối cùng, Đường Viên Viên chờ đến khi tất cả học sinh đã về, mới chậm rãi ra, vừa ra tới đã thấy hình dáng của Uất Trì Diệc Thù, cô đứng tại chỗ không muốn đi tới.
Xa xa, ánh mắt Uất Trì Diệc Thù nhìn đến gương mặt của cô, ngoắc tay với cô.
“Em còn muốn đứng ở đó làm ốc sên đến bao giờ?”
Ốc sên?
Mặt Đường Viên Viên đỏ lên, phản bác: “Em không phải ốc sên”
“Nếu như không phải, thì tới đây mau lên”
Đường Viên Viên cắn môi dưới, không nhúc nhích.
Hai người giằng co, một lát sau Uất Trì Diệc Thù sải chân đi đến trước mặt cô, đưa tay đè lại đầu của cô: “Em khó đi như vậy, không phải muốn anh trai chủ động sao?”
“Đừng đụng vào eml” Đường Viên Viên né bàn tay của anh, dữ dăn.
“Hung ác như vậy sao?” Uất Trì Diệc Thù bất đắc dĩ thở dài, thu tay: “Không động thì không động, đi thôi.”
Đường Viên Viên cầm chặt balo của mình, nhìn giày của anh nói: “Nói ở đây là được rồi, nói xong em còn phải trở về làm bài tập.”
Im lặng một lúc, Uất Trì Diệc Thù mới mở miệng một lần nữa.
“Bên cạnh còn có bạn bè, thật sự em muốn nói chuyện uống trà sữa đến mức nôn ra ở đây hay sao?”
Nghe nói vậy, Đường Viên Viên biến sắc, phút chốc sải sân đi về phía trước.
Uất Trì Diệc Thù theo sau lưng, nhanh chóng đuổi kịp cô, nhưng mà mới vừa đi tới bên người cô thì Đường Viên Viên lại lập tức tăng tốc bước chân nhỏ chạy về phía trước, duy trì một khoảng cách với anh.
Uất Trì Diệc Thù lại tiến lên, cô lại chạy vài bước đi trước.