“Đậu Nhỏ, hôm nay đi học có vui không, ở trường có bắt nạt bạn bè không?”
Nghe cô nói vậy, Đậu Nhỏ lập tức chu chu cái miệng nhỏ lại, ra vẻ lên án cô: “Mẹ người ta toàn sợ con mình bị bắt nạt thế mà mẹ Đậu Nhỏ lại lo con đi bắt nạt người khác!”
“Đấy là điều đương nhiên mà, Đậu Nhỏ nhà mình là ai cơ chứ? Chỉ có thể đi bắt nạt người khác chứ làm sao để người khác bắt nạt được?”
Hàn Mộc Tử cười cười nhìn Đậu Nhỏ chu miệng lên, khuôn mặt vẫn còn ra vẻ tức giận, cô muốn vươn tay vuốt ve cậu bé.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn qua video. Tuy rằng thấy được nhưng lại không thể chạm tới.
Hiện giờ cuộc đời cô có hai người quan trọng nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến lại khiến cô cảm thấy bất lực.
“Hừ, mẹ hư quá, chỉ có mẹ bắt nạt Đậu Nhỏ thôi.”
Hàn Mộc Tử chỉ cười, không trả lời lại.
Một lát sau, đột nhiên Đậu Nhỏ rũ mắt xuống, nhìn cô với vẻ mặt đáng thương. “Mẹ ơi, Đậu Nhỏ có thể tới gặp mẹ không? Dì Tiểu Nhan nói mẹ tìm được ba rồi, con… con cũng nhớ ba… Hàn Mộc Tử không muốn nói chuyện Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ cho Đậu Nhỏ biết, nếu như để cậu bé biết ba mình không nhận ra mình chắc chắn sẽ rất đau lòng, cô chỉ có thể nói: “Tạm thời thì chưa được, ở bên này mẹ còn rất nhiều chuyện phải làm, Đậu Nhỏ không tới đây được đâu, chờ mẹ xử lý xong tất cả mọi chuyện mẹ sẽ trở về cùng ba được không?
“Hừ.”
Đậu Nhỏ nặng nề hừ một tiếng: “Mẹ, chuyện gì mà mẹ phải tự mình gánh vác như vậy chứ, Đậu Nhỏ cũng muốn giúp mẹ!”
“Con vẫn là một đứa trẻ giúp cái gì mà giúp chứ? Hơn nữa..” Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống, trước mắt cô có chút mơ hồ: “Có rất nhiều chuyện phải tự mình làm mới có thể làm tốt được.”
Nói rồi, cô ý thức được mình không thể để Đậu Nhỏ thấy được bộ dạng sa sút tinh thần của mình như vậy được, vì vậy cô nhanh chóng phấn chấn trở lại, tỏ ra vui vẻ, tươi cười nói: “Đậu Nhỏ nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời chờ mẹ và ba trở về nhé.”
“Vâng.”
“Nếu như Đậu Nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, khi nào mẹ trở về… sẽ có quà cho Đậu Nhỏ được không nào?”
“Vâng, mẹ nói lời phải giữ lời đấy…”
Hai mẹ con hàn huyện hồi lâu, mãi cho đến khi Tiểu Nhan tới, đưa Đậu Nhỏ đi tắm rửa rồi cô ấy tiếp tục nói chuyện tiếp với Hàn Mộc Tử.
“Mộc Tử, Mộc tử, mọi chuyện chỗ cậu thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Nhớ tới một ngày mệt mỏi hôm nay, thật sự không còn chút sức lực nào thế nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy Dạ Mạc Thâm thường xuyên được, nào có tiến triển được gì đâu cơ chứ?
Nói không chừng mấy ngày tới cũng sẽ tiếp tục như vậy, gặp được Dạ Mạc Thâm cảm giác khó như lên trời vậy.
Thấy cô có chút không vui, Tiểu Nhan đại khái cũng đoán ra phần nào: “Không thể nào? Chẳng lẽ lại không có gì tiến triển? Cậu còn chưa gặp anh ấy lần nào sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi im lặng một lúc sau đó cô nói: “Gặp thì cũng gặp rồi, chẳng qua là… Cô có chút do dự, gặp thì gặp rồi đấy nhưng Dạ Mạc Thâm lại có ấn tượng xấu với cô như vậy? Có điều sau này khi đi làm chị Lâm cũng không nói tới chuyện này nữa nên cô cũng không rõ cảm nhận của anh với ly cà phê cô pha là như thế nào.
“Chẳng qua là cái gì? Cậu mau nói nhanh đi, tò mò chết mình rồi?”
Tiểu Nhan ở bên kia video gấp đến mức luống cuống tay chân khiến cho Hàn Mộc Tử bật cười.
“Ôi… mình còn chưa vội mà cậu vội cái gì vậy chứ?”
“Ôi trời.” Tiểu Nhan luống cuống như vậy mà Hàn Mộc Tử vẫn còn cười được, cô ấy bất đắc dĩ nói: “Sao mình có thể không vội được chứ? Mình lo lắng thế này mà cậu còn hả hê được hå!”
Hàn Mộc Tử vẫn nhịn không được mà bật cười khúc khích, có lẽ bạn tốt chính là như vậy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Chuyện của chính mình cô ấy còn chẳng sốt ruột như thế mà lại lo lắng cho chuyện của cô nhiều như vậy.
“Được rồi, nói cho cậu là được chứ gì, gặp thì cũng gặp rồi nhưng chỉ được một lúc thôi.”
“Ý cậu là sao?”
Tiểu Nhan ôm đầu: “Không phải lúc trước cậu nói với mình là cậu đã chính thức được đi làm ở Tập đoàn Uất Trì rồi sao?”
“Ừ, có điều… chắc cũng phải dần dần, hôm nay mới là ngày đầu tiên đi làm, mình cũng không nên sốt ruột quá.
“Được rồi, nếu cậu đã không vội thì mình cũng không thúc giục cậu nữa, mình còn phải lo chuyện chung thân đại sự của mình cho tốt.”
Hai người lại hàn huyên sang chuyện khác, cho đến khi Tiểu Nhan thấy sắc mặt mặt Hàn Mộc Tử không được tốt mới bảo cô đi nghỉ ngơi sau đó tắt điện thoại. Đặt điện thoại trên, Hàn Mộc Tử đứng dậy chuẩn bị đi tắm lại phát hiện khi đứng lên cẳng chân truyền đến một trận đau nhức không thể nào bước đi nổi, chỉ có thể dê từng bước về phía trước.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Mộc Tử khập khiễng đi về phía trước, mãi cho đến khi ngồi xuống sô pha cô mới phát hiện ra có một vết trầy ở gót chân.
Cô cười khổ, tự mình xoa bóp chân.
Đã bao lâu cô không làm việc vất vả như vậy rồi, mới đi làm có một ngày mà đã thành ra thế này rồi.
“Đúng là ra vẻ quá đấy Hàn Mộc Tử.” Cô thấp giọng tự giễu bản thân mình một câu, cảm xúc có chút trầm xuống.
Có điều rất nhanh sau đó, Hàn Mộc Tử lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vỗ vỗ mặt mình.
“Bây giờ mày phải tìm lại trí nhớ cho chồng mình, không thể chỉ vì chút khó khăn mà nản lòng được, sau này phải tiếp tục cố gắng hơn nữa mới được.”
Ngày hôm sau, Hàn Mộc Tử đổi sang một đôi giày đế bằng, hơn nữa còn mặc một bộ trang phục đặc biệt rộng. Vốn dĩ cô mới mang thai được hai tháng, bụng vẫn chưa lộ rõ cho nên cũng chưa cần thiết phải mặc như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ cô vẫn nên là thường xuyên mặc như thế này để khi bụng lớn ra người khác cũng không dễ dàng phát hiện ra rằng cô mang thai.
Vừa tới phòng thư ký, chị Lâm đã sai cô đi dọn dẹp văn phòng.
“Còn một tiếng nữa cậu Thâm mới tới công ty, em dọn dẹp sạch sẽ văn phòng trước khi cậu ấy đến, nhớ là phải dọn thật sạch đấy, tổng giám đốc thích sạch sẽ, nếu em làm qua loa cậu ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hàn Mộc Tử gật đầu, sau đó đi thẳng tới dọn dẹp văn phòng tổng giám đốc.
Cô đương nhiên hiểu rõ thói quen của Dạ Mạc Thâm, phòng của anh vốn dĩ đã sạch sẽ rồi, cô cũng chẳng biết phải dọn dẹp cái gì nữa.
Vì thế Hàn Mộc Tử đi chưa đầy hai mươi phút đã quay trở lại, chị Lâm nhìn thấy cô vô cùng bất ngờ.
“Sao em dọn dẹp xong nhanh thế.”
“Vâng chị Lâm, em dọn xong rồi.”
“Em chắc chắn là dọn xong sạch sẽ rồi chứ?”
“Vâng.” Hàn Mộc Tử gật đầu, cô chắc chắn mình đã dọn rất sạch sẽ, không còn dính chút bụi nào.
Thấy vẻ mặt thành thật của cô, chị Lâm cũng không cảm thấy cô giống như một kẻ lười biếng nên cũng không nghi ngờ nhiều, cô ta chỉ cho rằng Hàn Mộc Tử tay chân nhanh nhẹn nên dọn dẹp nhanh thôi.
Mãi cho tới khi Dạ Mạc Thâm tới làm, đột nhiên gọi điện thoại cho cô ta hỏi xem hôm nay ai là người dọn vệ sinh, chị Lâm mới bắt đầu thấy lo lắng.
Không xong rồi.
Chị Lâm bất ngờ một lúc mới nói: “Vệ sinh… vẫn chưa được sao?”
“Trước khi tôi tức giận, lập tức bảo người đó tới đây dọn dẹp lại một lần cho tôi.”