Nghe vậy, ánh mắt bận rộn của La Lệ nhìn anh ta một cái, đừng nói trong ánh mắt có bao nhiêu chê bai “Là đàn ông thì sao, dù sao thì anh cũng đâu phải người đàn ông của tôi, tại sao toi phải giữ hình tượng trước mặt anh?”
Nói xong, La Lệ lại nhét đồ ăn vào bên trong miệng.
Phương pháp ăn của cô ấy thuộc về cái loại không cần mạng, giống như hận không thể nhét thêm vào trong bụng, dáng vẻ như là sợ ăn xong bữa này là không có bữa tiếp theo.
Không không không, nói đúng ra là giống như bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu.
Không hiểu sao, Geogre cảm thấy bộ dạng này của La Lệ có chút đáng thương, lòng thương hại của anh ta trỗi lên, anh ta không nhịn được nói: “Cái đó, cô ăn chậm một chút, tôi không tranh với cô đầu, nếu như cô cảm thấy như vậy không đủ ăn, vậy là một lát nữa tôi sẽ gọi thêm cho cổ, có không cần phải ăn nhanh như vậy
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
La Lê vừa nhét đổ ăn vào trong miệng vừa nói “Anh yên tâm, chờ tôi kiếm đủ tiền rồi nhất định sẽ mời lại anh ăn, tôi sẽ không ăn không của anh.
Geogre sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên có phụ nữ muốn mời anh ăn cơm, cảm giác khá là đặc biệt.
“Được, vậy tôi sẽ ghi nhớ, đến lúc đó cô kiếm được tiền rồi nhớ ời lại tôi ăn cơm”
Geogre suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Nhưng mà rốt cuộc làm sao cô có thể lặn lộn được vậy? Tôi thấy khi cô chọn món ăn giống như rất quan thuộc mấy món ăn này, thế nhưng khi cô ăn lại giống như từ trước đến gì cô chưa bao giờ ăn qua những thứ này… Cô
Anh ta và mới nói được nửa câu, động tác của La Lê đột nhiên dừng lại, cô ấy ngước mắt nhìn số đồ ăn muôn màu muôn vẻ trước mắt, trước kia cô cũng như vậy, hầu như ngày nào cũng được ăn.
Nhưng mà bây giờ… Cô ấy cũng không biết ngoài bữa cơm trưa ở nhà hàng này ra, cô ấy đã phải gặm bảnh bao bao lâu,
Ăn xong bữa này, không biết đến bao giờ mới Nghĩ tới đây, La Lệ cảm thấy mũi mình chua xót, được ăn nữa…. hốc mắt đỏ lên, sau đó nước mắt cô ấy nhanh chóng rơi xuống.
Geogre lập tức bị dọa cho choáng váng, cả người ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa kịp phản ứng.
“Cô, cô sao vậy?”
Đang yên đang lành, tự nhiên anh hỏi một câu là cô ấy liền rơi nước mắt? Vãi lin,
Lần đầu tiên Geogre nhìn thấy em gái nhỏ rơi nước mắt ở trước mắt, anh ta hoảng hốt không biết là gì, chỉ có thể cầm khăn giấy an ủi cô ấy, thế nhưng nước mắt La Lệ giống như là vòi nước, không dừng lại được.
Cuối cùng khi Geogre không biết làm gì, La Lê lại ngắng đầu lên, nhìn anh ta nói một câu: “Anh thật tốt.
Geogre: “2”
“Cảm ơn anh đã mời tôi ăn món ngon như vậy.”
Geogre: “…”
Anh ta có một ý nghĩ lớn mật, hỏi: “Không phải cô.”
Mắt vẫn còn treo trên khuôn mặt, trong miệng vẫn còn nhét đồ ăn, lúc đầu cái bộ dạng này nhìn không có mỹ quan gì cả, thế nhưng bây giờ Geogre lại cảm thấy cô gái này rất là chân thực đáng yêu, trong lòng anh ta có một cảm giác kỳ quái, anh ta rút hai tấm khăn lên xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt cô ấy, vừa ghét bỏ vừa nói: “Đã lớn như vậy rồi còn vì chút chuyện nhỏ xíu khóc thành bộ dạng ma quỷ này, thích ăn thì cứ nói , cùng lắm thì về sau tôi thường xuyên mời cô ăn là được ”
La Lệ cằm khăn tay lau nước mắt của mình: “Thật sao?”
“Ừm, nhưng mà về sau cô phải kiếm tiền đưa cho tôi.”
La Lệ lập tức gật đầu: “Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh.”
Geogre: “…”
Thật sự là một em gái nhỏ chính trực đến không thể chịu được.
Hai ngày sau, Dạ Mạc Thâm tìm được cho ở mới cho Hàn Mộc Tử, chuyển bị buổi tối sẽ chuyển qua.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đợi đến lúc tan làm, Hàn Mặc Từ lập tức đi về nhà.
Một buổi nhưng là ok vì dm kiên trì cho nên Hàn Mặc Tử cũng chỉ có thể tùy tiên đóng gói vài bộ quần áo, chuyển bị củng Dạ Mặc Thậm đi qua.
Chờ tới thứ bảy quay lại trả phòng rồi xử lý các vấn đề khác.
Vốn đi lúc cô nhận phòng chỉ mang theo có một va li hành lý, cho nên sau khi sắp xếp hết quần áo của mình vào trong vali xong thì không còn vật gì khác.
Hàn Mộc Từ quay đầu nhìn những thứ khác ở xung quanh.
Sau khi cô nhận phòng thì có mua sắm một vài thứ khác, không biết có nên mang theo mấy thứ này đi không?
Da Mạc Thâm, người vốn dĩ đang ở phòng khách đợi cô, lúc này lại bước vào phòng ngủ: “Thu dọn xong chưa?”
Hàn Mộc Tử quay đầu, đứng dậy: “Quần áo đã thu dọn xong, còn những vật khác…
“Làm sao, muốn mang hết tất cả những đồ vật trong nhà đi mới vừa lòng sao?” Bên kia anh đã cho người chuẩn bị xong, em chỉ cần đi qua ở là được.” Hàn MỘC TỬ
Cô nhìn vali hành lý trong tay: “Vậy được rồi, em đã thu dọn vài bộ quần áo ngày thường, máy thử khác. Chờ đến chủ nhất rồi lại tỉnh sau.
Dạ Mạc Thâm cũng không nói thêm cái gì nữa bước những bước chân trầm ổn đến trước mặt cô, một tay xách vali hành lý giúp cô, một tay nắm tay cô dắt di.
“Đi thôi ”
Hàn Mộc Tử đi theo anh ra ngoài, ánh mắt lại nhìn xuống bàn tay đang năm slaays tay cô của anh.
Khác hoàn toàn với tính cách lạnh như băng của anh, bàn tay anh rất là ấm áp và rộng rãi, lòng bàn tay nóng rực, giữa mùa đông lạnh lạnh giá giả này, bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, mang cho cô sự ấm áp.
Nhìn nó, khỏe môi Hàn Mộc Tử không nhịn được cong lên.
Những ngày tháng yên bình và tĩnh lặng như vậy thật tốt, nếu như… Nếu như nó có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.
Dạ Mạc Thâm, đến khi nào thì anh mới khôi phục ký ức dậy. Da Mạc Thầm được Da Mạc Thầm đặt ra khỏi nhà. lúc Hàn Mộc Từ đi ra quay người lại khóa cửa, vừa văn đụng vào người phụ nữ ở nhà bên, lúc người phụ nữ kia đi qua người kia thì tò mỏ dừng lại. kỷ, hai người muốn dọn khỏi đây à?”
Hàn Mộc Từ chỉ coi là hàng xóm tò mỏ chào hỏi, cô gật đầu “Ừ” một tiếng, xem như chào hỏi.
Ai biết người hàng xóm này lại không có ý định rời đi, mà là nhìn về phải Dạ Mạc Thâm, cười nói: “Bộ dạng của bạn trai cô thật là đẹp trai nha.”
Động tác khóa cửa của Hàn Mộc Từ dừng lại một chút, cô vô ý thức quay đầu lại nhìn Dạ Mạc Thầm một cái.
Về mặt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng, giống như là không có nghe thấy câu nói kia vậy, cũng không thèm quay đầu nhìn cô ta một cái.
Hàn Mộc Tử chỉ có thể mìm cười với cô ta một cái: “Cảm ơn đã khen ”
Người hàng xóm kia vẫn nhìn chẳm chăm vào Da Mạc Thâm, ánh mắt không có dời đi, không biết có phải do Hàn Mặc Tử bị ảo giác hay không mà cô có thể nhìn thấy sự tham lam trong mắt cô ta.
Thế nhưng mà nghĩ lại, người ta đang thể hiện tình cảm với nhau, sao lại có loại ánh mắt này
Có thể là do cô lấy lòng đã tiểu nhân đa lòng đại quân tử
Thế là Hàn Mộc Từ xua đuổi hết ý nghĩ trong đầu đi, khỏa kỹ cửa lại.
Thấy cô đã khóa của xong, Da Mạc Thầm lại lần nữa dắt tay cô, một tay cầm hành lý chuẩn bị rời đi.
“Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Hàn Mộc Tử nói với người hàng xóm.
Lúc này người hàng xóm kia mới lũi sang một bên, vẫy tay với bọn họ: “Hẹn gặp lại nha.”
Hàn Mặc Tử đi theo Dạ Mạc Thâm, kết quả chưa đi được bao xa liền nghe thấy ở phải sau có một giọng nói phụ nữ vang lên: “Cắt, mấy ngày trước còn giả bộ thanh cao, hiện tại còn không phải cùng đàn ông chạy sao?”