Một đám thanh niên ở sân bóng rổ vây quanh lấy Đường Viên Viên, nói chuyện rất nghiêm túc.
Đường Viên Viên bị lời nói của bọn họ dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Các đừng nói lung tung. Anh Sở Phong không phải loại người này”
Nhìn thấy sắc mặt cô trắng ra, bộ dáng vô cùng hoảng loạn, đám thanh niên không nói tiếp nữa, mà ngược lại có người hỏi cô: “Chắc không phải cậu thích anh Sở Phong này rồi đấy chứ? Sao vừa nhắc đến việc có thể anh ta thích cậu, sắc mặt cậu liền chuyển sang màu trắng rồi?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nghe vậy, Đường Viên Viên cụp mắt xuống.
Đương nhiên là cô thích anh Sở Phong, nhưng không phải là kiểu thích đó. Chỉ là cô cảm thấy anh Sở Phong tốt, con người vừa chân thật vừa lương thiện, cũng rất biết chăm sóc.
người khác. Mấy người bọn họ lại cùng chơi với nhau thời gian dài như vậy, nếu nói không thích thì là nói dối rồi.
Nhưng sự yêu thích này không phải là sự yêu thích như cô đối với Uất Trì Diệc Thù.
Trong quá trình giảm cân và thay đổi bản thân, cô đã trải qua cảm giác lo lắng và khó chịu trong lòng.
Cô rất muốn gầy đi, để thể hiện ra dáng vẻ tốt nhất của bản thân cho Uất Trì Diệc Thù xem. Cô muốn đi thăm anh ấy, nhưng lại sợ nhìn thấy anh ấy. Thậm chí, gân đây Đường Viên ‘Viên cũng bắt đầu nghĩ sự thay đổi của bản thân hiện giờ có phải rất lớn không? Bản thân thế này đi gặp anh, đó thật sự vẫn là bản thân cô sao?
“Nếu như cậu không thích anh ta, vậy bắt đầu từ bây giờ, cậu phải từ chối anh ta”
“Từ chối?” Đường Viên Viên mơ hồ ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy. Để anh ta cảm nhận được sự từ chối của cậu.
€ó như vậy thì anh ta sẽ không suốt ngày bỏ thời gian ra dành cho cậu nữa. Tiểu Viên Viên, nếu cậu không thích anh ta, thì những việc mà anh ta làm vì cậu đều hoàn toàn là lãng phí thời gian”
“Tôi biết rồi”
Đường Viên Viên gật đầu.
Ngày hôm sau, Chung Sở Phong vẫn như cũ, mang nước và đồ ăn đến tìm Đường Viên Viên. Trong túi anh ta còn có một chiếc kẹp tóc nhỏ mà anh ta mua ở trong cửa hàng trang Sức.
“Hợp với màu bộ quần áo thể thao hàng ngày của em ấy.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Kẹp lên chắc chắn sẽ rất đẹp” Chung Sở Phong nghĩ.
Mà hôm nay, Chung Sở Phong không nhìn thấy Đường Viên Viên trên đường chạy, anh ta cảm thấy có phần hơi kinh ngạc.
Cuối cùng, Chung Sở Phong nhìn thấy Đường Viên Viên ở dưới một cái cây nhỏ cách đó không xa.
Đó là nơi bình thường Chung Sở Phong hay đứng. Khóe môi anh ta nhếch lên, cô nhóc này đã biết chạy đến đó đợi anh ta rồi, cũng rất ngoan.
Nghĩ đến đây, Chung Sở Phong bước nhanh đến chỗ Đường Viên Viên.
Đường Viên Viên cau mày nhăn mặt. Bởi vì từ tối qua đến giờ, Đường Viên Viên vẫn luôn suy nghĩ phải làm thế nào để nói rõ với anh Sở Phong, để anh ấy đừng thích cô nữa.
Ban đầu, cô cảm thấy, nếu nói ra rồi mà nhỡ may anh Sở Phong không thích cô, vậy không phải là do bản thân cô nghĩ nhiều quá rồi sao? Cho nên cô định không nói nữa. Nhưng sau đó, cô lại nghĩ, nếu như anh Sở Phong thật sự thích cô, vậy nếu mà cô không từ chối, thì không phải là làm lãng phí thời gian của anh Sở Phong sao?
Cho nên, suy đi tính lại, Đường Viên Viên cảm thấy vẫn là nói thẳng ra, cho dù khiến anh Sở Phong cảm thấy cô tự mình đa tình thì cũng chẳng sao. Điều quan trọng nhất là đừng lãng phí thời gian của anh ấy.
Cho nên, cô cũng không còn tâm trạng để chạy bộ nữa, đi thẳng qua bên này ngồi đợi.
Chung Sở Phong vừa ngồi xuống liền dùng giọng thần bí nói: “Bé Viên, em đoán xem hôm nay anh Sở Phong mang quà gì đến cho em này?”
Anh Sở Phong còn mang quà đến cho cô sao?
Chỉ trong nháy mắt, Đường Viên Viên liền nghĩ đến những lời mà đám thanh niên đó nói với cô. Cô vô thức ngẩng đầu nhìn Chung Sở Phong.
Bình thường cô không phát hiện ra, nhưng hôm nay, Đường Viên Viên lại cảm thấy ánh mắt mà Chung Sở Phong nhìn cô vô cùng nóng rực. Quả đúng là khác thường. Hơn nữa, Đường Viên Viên nhớ, ánh mắt anh Sở Phong trước đây không phải thế này.
“Viên Viên?”
Nhìn thấy Đường Viên Viên nhìn mình chằm chằm lại không nói lời nào, Chung Sở Phong có hơi bối rối, nhìn cô thật tỉ mỉ: “Em sao vậy?
Đường Viên Viên cụp mắt xuống, không nói gì.
Nụ cười trên mặt Chung Sở Phong lạnh đi mấy phần, lo lắng nhìn cô: “Có phải hôm nay em thấy ở đâu không thoải mái không? Hay là anh Sở Phong đưa em đến bệnh viện khám nhé?”
Vốn dĩ, hàng ngày cô đều chạy bộ, mà hôm nay không vận động thì cũng thôi, mà trông dáng vẻ còn buồn bực không vui, cho nên Chung Sở Phong vô thức nghĩ đến có phải người cô có chỗ nào đó không thoải mái không.