Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 628


Thế là Dạ Lẫm Hàn lại một lần nữa lấy lui làm tiến, khiến Hàn Mộc Tử không còn gì để nói. Giống như là sợ sẽ động đến chủ đề nhạy cảm này một lần nữa, Dạ Lẫm Hàn vội đổi chủ đề, hỏi thăm về chuyện thiết kế tiếp theo của cô. Không thể không nói, Dạ Lẫm Hàn quả thực là một người đàn ông rất giỏi nói, hơn nữa EQ còn rất cao, biết là cái gì nên nói, cái gì không nên nhiều lời.


Nếu ở chung với kiểu người như vậy sẽ rất thoải mái, bởi vì chuyện gì họ cũng sẽ suy nghĩ vì bạn, bất kể là yêu đương hay kết hôn sinh hoạt chung với nhau.


Chỉ tiếc, Hàn Mộc Tử không có cảm giác này đối với anh ta, cho nên dù cuộc sống của cô có thoải mái đến đầu thì nó cũng vẫn tẻ nhạt vô vị.


Cô thật sự rất muốn nói với Dạ Lẫm Hàn, bảo anh ta đừng phí sức nữa, bọn họ không thể, thế nhưng bây giờ thấy bộ dáng này của anh ta, lại cảm thấy cho dù cô có nói thì đối phương cũng sẽ không từ bỏ.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử rũ mắt, trong lòng khế thở dài.


Năm đó, rốt cuộc cô có điểm nào hấp dẫn đối thương, khiến cho đối phương nhớ thương lâu như vậy.


Ngay khi Hàn Mộc Tử và Dạ Lầm Hàn rời đi không lâu, có một chiếc xe màu đen dừng trước cửa công ty.


Tiêu Túc nhìn Dạ Mạc Thâm đang ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu. “Cậu Dạ, cậu thật sự không muốn quay về nghỉ ngơi sao?”


Dạ Mạc Thầm ngước mắt, trong ánh mắt sắc bén mang theo tia huyết sắc, mặc dù như vậy cũng không che giấu được vẻ tuấn tú đẹp trai của anh. “Nói nhảm làm gì vậy?”


Dạ Mạc Thâm quát một tiếng, nghĩ thầm đã lâu như vậy không có gặp người phụ nữ kia, anh quyết định sẽ tập kích cô để cô bất ngờ.


Sau ngần ấy ngày, cô sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy anh?


Tiêu Túc bất đắc dĩ ngậm miệng, hơn nửa đếm Dạ Mạc Thâm đột nhiên bảo anh ta thay anh mua vé máy bay trở về sớm, vừa xuống máy bay đã lập tức đi đến công ty của mợ chủ.


Phụ nữ à, thực sự có sức hấp dẫn như vậy sao?


Nghĩ đến đây, Tiêu Túc đột nhiên nghĩ đến gương mặt của một cô gái, trong mắt không tự giác nổi lên ý cười, không biết cô nhóc kia còn giận anh ta không.


Dạ Mạc Thầm đi vào trong thang máy, vừa vặn chạm mặt Lãnh đang định ra ngoài mua đồ ăn.


Khi Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Hàn Mộc Tử và Dạ Lẫm Hàn cùng ra ngoài thì cảm thấy rất không ổn, dù sao trong mắt của cô ta thì Hàn Mặc Tử với Dạ Mạc Thâm là một đôi, dù sao cô ta cũng nhìn thấy những chuyện xảy ra lúc trước.


Hiện tại Dạ Mạc Thâm đột nhiên xuất hiện ở công ty đại khái chính là đến tìm Hàn Mộc Tử.


Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm chuẩn bị đi lên thang máy, Lãnh Nguyệt Nguyệt không nhịn được nói: “Cậu, cậu Da!”


Ánh mắt lạnh lùng chả Dạ Mạc Thậm quét nhìn qua đối phương một chút, biết cô ta là nhân viên của công ty thì lạnh lùng nói: “Có việc?”


“Dạ!” Lãnh Nguyệt Nguyệt khẽ gật đầu, khẩn trương cần chặt rằng: “Cậu Dạ đến tìm Mộc Tử Sao? Cô ấy không có ở công ty.


Không có ở trong công ty?


Dạ Mạc Thâm nhíu mày, nghe thấy tin tức về Hàn Mộc Tử, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào Lãnh Nguyệt


Nguyệt.


Chỉ là ánh mắt kia lạnh lùng hung ác nham hiểm, không mang theo bất cứ một chút tình cảm gì, khiến Lãnh Nguyệt Nguyệt run lên một chút. “Có thể nói cho tôi biết là cô ấy đi đâu không?”


Lãnh Nguyệt Nguyệt lắc đầu: “Thật ra… Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà chắc là cô ấy ra ngoài bàn công việc.


Bàn công việc?



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng, không mở miệng. “Nếu không… Cậu Dạ cứ vào văn phòng ngồi cô ấy? Tôi đoán là cô ấy sẽ trở về nhanh thôi.”


Đợi cô ư?


Chân của Dạ Mạc Thâm có chút đau, đã liên tục từ tối hôm qua đến bây giờ anh không được ngủ ngon giấc, chỉ để có thể đến gặp mặt cô.


Nếu như chưa gặp được cô mà đã phải đi, như vậy chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao? “Ừm.” Dạ Mạc Thâm trầm giọng đáp ứng, lúc này


Lãnh Nguyệt Nguyệt mới ấn thang máy thay anh.


Mà đổi thành một bên khác, Dạ Lẫm Hàn và Hàn Mộc Tử đang trò chuyện, đồ ăn cũng đã được đưa lên đầy đủ, Dạ Lẫm Hàn đặc biệt chăm sóc cô, một mực gắp thức ăn vào trong bát của cô, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nhếch môi nói: “Tôi không ăn được nhiều như vậy, anh vẫn nên tự gắp cho mình ăn đi.”


“Gấp gáp như vậy làm cái gì? Nếu như anh nhớ không lầm thì còn lâu mới tới giờ làm việc của em mà.”


“Đúng vậy.” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Nhưng mà anh không thấy quầng thâm mắt của tôi sao? Tối qua tôi ngủ không ngon, tôi muốn trở về ngủ bù.


Cô nói thẳng.


Dạ Lầm Hàn sững sờ, một lát sau thì bật cười. “Ngược lại là anh sơ sót rồi, chỉ một lòng muốn cùng em ăn trưa. Đã như vậy, nếu như em đã ăn no rồi, vậy anh đưa em về nghỉ ngơi.


Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bữa này tôi mời ăn, anh không cần đưa tôi về, tôi tự lái về về là được rồi.


Cô lấy khăn tay xoa miệng của mình, phát hiện trên khăn tay dính đầy son, thầm nghĩ chắc là son môi đã bị lau sạch, thế là cô nhân tiện nói: “Phó Tổng giám đốc Dạ đi trước, tôi muốn đi toilet.


Hàn Mộc Tử đi vào toilet, sau khi rửa tay cong thì lấy hộp phấn nền với son môi ra, nghiêm túc trang điểm cho mình.


Khi trang điểm, một là không trang điểm, hai là phải trang điểm cho tốt.


Đặc biệt là màu son càng sáng, khi ăn cơm xong nhảy ra chỗ có chỗ không trông rất khó coi.


Lúc Hàn Mộc Tử trang điểm xong, dự định đi ra trả tiền thì ngoài ý muốn thấy Dạ Lẫm Hàn đang đứng ở chỗ này chờ cô. “Tại sao anh.”


Nghe thấy giọng nói của cô, Dạ Lẫm Hàn quay đâu lại, phát hiện là cô đã trang điểm lại xong, đôi môi màu đỏ mận, có lẽ là vừa tô xong nên đôi môi nhìn rất tươi tần ướt át.


Tựa như quả mận chín ở mức độ nhất định trên cành cây.


Nhìn một lúc, vẻ mặt Dạ Lẫm Hàn tối đi mấy phần, một lát sau anh ta không nhịn được đưa tay ra vuốt tóc Hàn Mộc Tử. “Đồ ngốc, làm sao anh có thể một mình đi trước, để em ở chỗ này được?”


Hàn Mộc Tử: “.


Cô không ngờ Dạ Lẫm Hàn lại đột nhiên sờ đầu cô trước mặt mọi người, cho nên chưa kịp né tránh, ngay khi cô chuẩn thụ thổi lui thì Dạ Lẫm Hàn thu tay lại. “Đi thôi, anh đưa em về nghỉ.”


Thấy cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Dạ Lẫm Hàn đi lên trước, định dắt tay cô.


Hàn Mộc Tử lùi lại một bước theo phản xạ, tránh không cho Dạ Lầm Hàn đụng vào: “Tôi, tự tôi đi được.” Sau đó bước chân có chút bối tới rời khỏi phòng ăn.


Dạ Lầm Hàn nhìn theo bóng lưng cô hai giây, sau đó cũng cất bước đi theo.


Trên đường trở về, bọn họ không ai nói với ai câu nào, Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, bộ dạng nhìn như rất mệt mỏi, Dạ Lẫm Hàn không quấy rầy cô.


Khi sắp đến công ty, Dạ Lẫm Hàn nhìn thấy một chiếc xe đậu bên dưới tòa cao ốc, biển số quen thuộc kia khiến cho anh ta híp mắt lại, tốc độ lái xe chậm lại.


Nó đi công tác trở về nhanh như vậy sao? Không phải lịch trình của nó là ngày mai mới trở về trong nước sao?


Thật ra Hàn Mộc Tử không ngủ, chỉ nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi mà thôi, bởi vì mở mắt ra sẽ quá xấu hổ, thể nhưng cô không có cách nào ngủ yên trong xe Dạ Lầm Hàn, mắt thấy đã sắp đến tòa cao ốc, Hàn Mộc Tử vội vàng sửa soạn một chút, chuẩn bị xuống xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK