Mục lục
Cô vợ đánh tráo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1461: Tôi không có ý định làm tổn thương cô


Giang Tiểu Bạch dùng chân đá cậu †a, cậu ta liền dùng tay nắm lấy, cô muốn dùng tay đẩy cậu ta, cậu ta giữ chặt lấy cổ tay của cô, sau đó kéo lên trên đỉnh đầu.


Tuy rằng sức mạnh chênh lệch nhau rất lớn, nhưng Giang Tiểu Bạch không phúc, mặc dù cô là con gái nhưng tính cách cô vẫn luôn mạnh mẽ, về sau cho dù có kết hôn thì cô cũng phải làm nóc nhà.


Nói một câu khó nghe thì cô nằm trên.


Nhưng bây giờ ý của Tiêu Túc là gì? Tự nhiên bế cô vào phòng, hơn nữa còn ngay lúc cô nói về người phụ nữ kia, đây là có ý gì?


Không tôn trọng cô sao?



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Giang Tiểu Bạch dùng sức giãy dụa, Tiêu Túc hôn lên, Giang Tiểu Bạch dịch mặt ra, nụ hôn của Tiêu Túc rơi vào má cô, cậu ta dừng lại một chút rồi tiếp tục đuổi theo, Giang Tiểu Bạch tiếp tục quay đầu.


Thế nhưng một bàn tay còn trống của Tiêu Túc đã vươn đến nắm chặt lấy cằm của cô, sau đó cúi đầu hôn lên.


“Chát…


Bàn tay rảnh rỗi của Giang Tiểu Bạch cứ cua lung tung, một bàn tay tát lên mặt Tiêu Túc.


Trong phòng rất yên tĩnh, cái tát này kêu vô cùng vang, mặt Tiêu Túc bị tát lệch sang một bên, trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiểu Bạch bây giờ tràn ngập giận dữ.”


“Tôi đã nói rồi, trước khi tôi tức giận thì thả tôi ra!”


Tiêu Túc nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt nhìn cô thật sâu.


“Anh có ý gì?” Giang Tiểu Bạch nhếch môi đỏ, đôi mắt xinh đẹp có chút đỏ lên, cô nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Tại thời điểm tôi nói đến người phụ nữ kia, anh lại muốn tôi, anh có biết cái này gọi là không tôn trọng không?”


Tiêu Túc thấy mắt cô đỏ lên, lý trí đã mất đi lập tức chạy về, cậu ta có chút bối rối giải thích: “Không phải như em nghĩ đâu, anh chỉ là…


“Chỉ là cái gì? Tôi nói một chút cũng không được đúng không? Nói một chút anh sẽ tức giận, tức giận xong thì muốn tôi? Anh còn là người sao?”


Đối mặt với Giang Tiểu Bạch nhanh mồm nhanh miệng, cậu ta căn bản là không nói lại cô, cho nên cậu ta muốn dùng một phương thức khác để khiến cô im lặng, chỉ là không ngờ lại chọc giận cô.


Tiêu Túc đối mặt với cô một lúc lâu, ngay khi Giang Tiểu Bạch cho là cậu ta sợ hãi rút lui thì Tiêu Túc đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.


“Ưm”


Giang Tiểu Bạch trừng to hai mắt, cái tên đàn ông chó má này!


Thế mà cậu ta còn dám!


Giang Tiểu Bạch muốn với tay, nhưng lần này không có thuận lợi như lần trước nữa, tay của cô còn chưa kịp đụng vào vào Tiêu Túc đã bị cậu ta giữ lại, tay bị giữ thì không nói, đến cả môi cũng bị chiếm giữ, một lúc lâu sau Tiêu Túc mới thối lui, sau đó môi mỏng của cậu ta đi theo chóp mũi của cô đi lên, cuối cùng rơi vào trán cô, bên trên đỉnh đầu, mắt.


Giang Tiểu Bạch vốn đang tức giận, về sau cảm nhận thấy nụ hôn của cậu ta mang theo sự thương tiếc.


Khi cậu ta hôn đến mắt của cô, cô còn tự động nhắm hai con mắt lại, đừng nhìn người đàn ông Tiêu Túc này giống như một hòn đá vừa thúi vừa cứng, thế nhưng đôi môi của cậu ta lại rất mềm mại.


Giang Tiểu Bạch không rõ cậu ta đang làm cái gì.


Tiêu Túc buông tay ra, sau đó xoay lần trước nữa, tay của cô còn chưa kịp đụng vào vào Tiêu Túc đã bị cậu ta giữ lại, tay bị giữ thì không nói, đến cả môi cũng bị chiếm giữ, một lúc lâu sau Tiêu Túc mới thối lui, sau đó môi mỏng của cậu ta đi theo chóp mũi của cô đi lên, cuối cùng rơi vào trán cô, bên trên đỉnh đầu, mắt.


Giang Tiểu Bạch vốn đang tức giận, về sau cảm nhận thấy nụ hôn của cậu ta mang theo sự thương tiếc.


Khi cậu ta hôn đến mắt của cô, cô còn tự động nhắm hai con mắt lại, đừng nhìn người đàn ông Tiêu Túc này giống như một hòn đá vừa thúi vừa cứng, thế nhưng đôi môi của cậu ta lại rất mềm mại.


Giang Tiểu Bạch không rõ cậu ta đang làm cái gì.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Tiêu Túc buông tay ra, sau đó xoay nhìn cậu ta: “Tôi mặc kệ mấy cái tôi chuẩn bị lúc trước, coi như mình mình bị chó cắn một cái là được, nhưng mà theo đúng cách nói của anh thì anh cũng phải chịu trách nhiệm, anh phải chịu trách nhiệm, anh phải phụ trách.


Trong lòng anh có người khác, tôi có thể đợi, tôi cũng hiểu anh. Nếu như cô ấy không phải dạng bạch liên hoa, tôi cũng sẽ không trách cô ấy, tôi không hiểu sao anh lại muốn tôi ở dạng thời điểm này”


Hốc mắt cô đỏ ửng lên, cảm xúc của Tiêu Túc bối rối hơn lúc trước rất nhiều, lúc này cậu ta cũng nghiêng người, vươn tay chậm rãi hướng vê phía má cô.


Cánh môi cậu ta mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


Phải nói cái gì? Chỉ sợ đến cả chính bản thân cậu ta cũng không hiểu rõ trong lòng mình muốn gì.


Giang Tiểu Bạch đợi một lúc lâu, thấy cậu ta không có lời gì để nói thì không quan tâm đến cậu ta nữa, quay người đưa lưng về phía cậu ta.


Điều này càng khiến Tiêu Túc không biết phải nói cái gì, cậu ta nhìn bóng lưng của cô muốn nói rồi lại thôi.


Giang Tiểu Bạch nhắm mắt lại, đưa lưng về phía Tiêu Túc.


Cả hai người một đêm không ngủ.


Sáng sớm ngày hôm sau, cả hai người đều mang theo quâng thâm mắt, cảm xúc không tốt lắm, mặc dù rất buồn ngủ nhưng lại không muốn đi ngủ, lúc đầu Tiêu Túc còn muốn nói chuyện với Giang Tiểu Bạch, thế nhưng cô không thèm nhìn cậu ta một cái, cứ thế đi vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.


Đợi lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi ra, Tiêu Túc vừa cúp điện thoại di động của cô.


Thấy cô ra, Tiêu Túc giơ điện thoại lên, sau đó giải thích nói: “Bác gái gọi điện thoại tới, hỏi mấy giờ chúng ta „ qua: Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch dừng lại, không hề nhiều lời, liền đi qua cầm lấy điện thoại của mình.


Tiêu Túc nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô có ý định gọi lại thì hỏi: “Sao vậy?”


“Không đi nữa” Giang Tiểu Bạch nói: “Bây giờ quan hệ của chúng ta rất không ổn định, tạm thời đừng gặp mặt ba mẹ hai bên thì hơn.”


Nghe vậy, lông mày Tiêu Túc nhíu chặt lại, cậu ta đứng thẳng người lên, đôi chân dài thẳng tắp đi đến trước mặt Giang Tiểu Bạch, cầm lấy điện thoại của cô.


“Làm sao lại không ổn định, hôm qua đã nói là đi gặp mặt rồi thì không thể nuốt lời. Hơn nữa trước đây cũng chưa phải là chưa từng gặp qua, coi như lần này cũng chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm”


Cậu ta thu điện thoại của Giang Tiểu Bạch lại, vẻ mặt có chút ủ dột: “Hôm qua đã nói đi, nếu hôm nay mà không đi, chắc chắn ba mẹ em sẽ lo lắng”


Đại khái là cảm thấy cậu ta nói có lý, cho nên Giang Tiểu Bạch không phản bác lại cậu ta, hai người cứ im lặng đứng đó một lúc, Tiêu Túc mới trả lại điện thoại di động cho cô.


“Như vậy đi, chúng ta sẽ qua đó trước bữa cơm trưa, bây giờ vẫn còn sớm, em đi ngủ bù đi, chờ lúc gần tới giờ rồi anh sẽ gọi em”


Nghe vậy, cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng nhìn về phía cậu ta.


Đêm hôm qua cả hai người đều ngủ không ngon giấc, cho nên lúc này cả hai người đều có quầng thâm mắt, bây giờ cậu ta bảo cô đi ngủ, vậy còn cậu ta thì sao?


“Đi ngủ đi”


“Vậy còn anh làm gì?”


“Anh đi siêu thị mua một vài thứ”


Xem ra là cậu ta đã bắt đầu nhận ra sai lầm của mình, Giang Tiểu Bạch lập tức gật đầu: “Được, vậy anh đi mua đi, tôi đi ngủ”


Nói xong, cô không chút do dự chui vào trong chăn, cô đắp kín chăn, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ.


Cho tới tận bây giờ, Tiêu Túc vẫn cực kỳ quân tử, sau khi cãi nhau xong sẽ chủ động nói chuyện với cô, chủ động thừa nhận sai lầm, giống như bây giờ, cậu ta nói sẽ đi siêu thị mua đồ, để cô ở nhà nghỉ ngơi.


Rõ ràng tối hôm qua cả hai người đều không nghỉ ngơi tốt.


Nhưng mà điều này khiến Giang Tiểu Bạch dễ chịu hơn không ít, cơn tức trong lòng cũng tiêu tan đi một ít.


Nhưng mà cô vẫn không muốn nói chuyện với cậu ta nhanh như vậy, cái loại đàn ông như Tiêu Túc phải chậm rãi trị, nên đợi một khoảng thời gian mới tốt.


Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch thoải mái nhắm mắt đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK